Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 29 : Kiểm tra (3)

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Lâm Thải Tuyết bước lên đài thi đấu với sự chú mục của hàng trăm ánh mắt.



Tiếp đến, Giang Lưu Nhi cũng chậm rãi bước lên.



Ánh mắt hai người chạm nhau. Đây là lần đầu tiên sau hơn bốn tháng họ mới lại chính diện đối mặt thế này.



“Ta không phải giả bộ. Chỉ là ta không bận tâm.”



“Ta không phải giả bộ. Chỉ là ta không bận tâm.”



“Ta không phải giả bộ. Chỉ là ta không bận tâm."







Câu nói ấy cứ hiện lên trong đầu Lâm Thải Tuyết. Dù bốn tháng đã trôi qua, nhưng lúc này, nhìn thiếu niên trước mặt, nàng ngỡ nó chỉ như vừa mới đây.



Đôi lúc Lâm Thải Tuyết nghĩ thà rằng lúc đó hắn nói hắn khinh thường nàng… Có lẽ như thế sẽ tốt hơn.



Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như thế nữa.



Trên đài, hai người cứ đứng đó nhìn nhau. Giang Lưu Nhi không lên tiếng. Lâm Thải Tuyết cũng im lặng. Thời gian cứ như thể đã ngừng lại trong mắt họ.



Trong khi đó, dưới đài, các đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi vẻ mặt nghi hoặc.



“Này! Ngươi có biết hai người họ đang làm gì không?” - Một tên đệ tử quay sang hỏi người bên cạnh.



Tên kia ra bộ trầm ngâm một đỗi, sau đó nói:



“Ngươi đúng là kém hiểu biết. Họ đây là đang so đấu bằng vô hình chân khí. Tuy bề ngoài trông họ không tỏ vẻ gì nhưng thật ra đang âm thầm giao phong mãnh liệt đấy."



Tên đệ tử lúc nãy hỏi ra sức gật đầu:



“Ngươi nói phải. Không ngờ Tiên Thiên Cảnh cao thủ lại lợi hại như vậy. Ta cũng phải cố gắng mau chóng tu luyện để đạt tới Tiên Thiên Cảnh mới được."



Thế là xì xào với nhau một hồi, các đệ tử đều cho là Lâm Thải Tuyết và Giang Lưu Nhi đang so đấu bằng vô hình chân khí gì đó.



Ở bên kia, Tôn Ngọc ánh mắt lạnh lẽo.



Cái gì mà vô hình chân khí. Đang liếc mắt đưa tình thì đúng hơn!



Tôn Ngọc quay sang nhìn Tôn Sơn đang đứng lẫn trong các đệ tử, cười âm lãnh…



Một lát sau…



Thấy Lâm Thải Tuyết vẫn không có ý định xuất thủ, Giang Lưu Nhi đành lên tiếng:



“Chúng ta nên bắt đầu thôi!"
“Bây giờ sẽ là trận đấu cuối cùng của đợt kiểm tra lần này. Tôn Sơn, Niệm Từ, các ngươi lên đài đi!" - Tôn Ngọc nhìn các đệ tử nói.



Tôn Sơn và Giang Lưu Nhi lần lượt bước lên.



Giang Lưu Nhi vẫn mặc bộ y phục màu xanh nhạt như mọi ngày, tóc dài đến giữa lưng, được tùy ý cột lại bằng một sợi vải màu đen. Đối diện, Tôn Sơn tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt nghiêm nghị, một thân áo đen nhìn có vẻ lạnh lùng.



Hai người nhìn nhau một lúc thì Tôn Sơn đạp mạnh chân trên nền lôi đài, như một mũi tên phóng đi.



Giang Lưu Nhi gương mặt bình thản, tay hóa thành chưởng hóa giải quyền của Tôn Sơn.



Quyền chưởng giao phong tạo ra những tiếng “đát đát” liên tục.



Đánh được một đỗi, Tôn Sơn dùng chân quét ngang khiến cho Giang Lưu Nhi lùi lại. Sau đó, hắn tung mình trên không trung xoay ba vòng nhằm vào đầu Giang Lưu Nhi đá xuống.



“Chát”



Cú đá có lực đạo rất mạnh. Nếu như Giang Lưu Nhi chỉ là một tên Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ bình thường thì chắc có lẽ cánh tay hắn vừa nãy đưa lên cản lại đã bị gãy xương.



Giang Lưu Nhi không thể không công nhận Tôn Sơn so với Lâm Thải Tuyết thì mạnh hơn nhiều. Quyền cước của hắn cương mãnh bá đạo, uy lực mạnh mẽ.



“Này! Các ngươi nói xem hai người họ ai sẽ thắng?” - Một tên đệ tử nào đấy hỏi.



“Ta nghĩ chắc là Tôn sư huynh. Từ lúc bắt đầu đến giờ huynh ấy là người chiếm thượng phong." - Một tên khác nói.



“Ta tin người thắng sẽ là Niệm Từ sư huynh." - Một vị sư muội chen vào.



“Ta cũng nghĩ Niệm Từ sư huynh sẽ thắng."



“Ta cũng nghĩ vậy…”



Liên tiếp ba bốn giọng nói thiếu nữ vang lên.



Xem ra Giang Lưu Nhi rất được lòng các vị tỷ muội. Điều đó cũng không có gì lạ. Hắn có được trung phẩm linh thể, tu luyện tiến cảnh thần tốc, hơn nữa, điều quan trọng trong mắt các tỷ muội là… hắn rất đẹp trai.



Tuy rằng thường ngày Giang Lưu Nhi chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với ai. Nhưng điều đó không chỉ không khiến hắn lu mờ đi mà còn làm cho hắn có vẻ thần bí trong mắt các thiếu nữ.



Trên lôi đài, Tôn Sơn càng đánh càng dũng mãnh. Quyền cước xuất ra liên tục không biết mệt mỏi. Nhưng chỉ có hắn mới biết rằng đó cũng không phải bản lĩnh thật sự của hắn. Tất cả đều là nhờ vào viên đan dược kia. Mà không… không phải chỉ có hắn biết, còn một người nữa, đó là Tôn Ngọc.



Trước khi bước vào trận đấu thực chiến, Tôn Ngọc đã gọi hắn ra, sau đó đưa cho hắn một viên đan dược mà hắn gọi là Đại Lực Hoàn. Không biết ai đã sáng tạo ra và đặt cho cái tên thô tục này, nhưng mà hắn biết rõ công dụng của Đại Lực Hoàn không thể xem thường. Bởi vì nó có thể giúp người sử dụng ở cảnh giới Tiên Thiên tăng lên gấp ba lần thực lực.



Mục đích khi Tôn Ngọc đưa viên thuốc này cho hắn là muốn hắn phế bỏ tên Niệm Từ kia.



Tôn Sơn vốn nghĩ sau khi phục dụng Đại Lực Hoàn sẽ có thể dễ dàng đánh bại Giang Lưu Nhi. Nhưng mà đã qua hai khắc rồi, dược lực cũng sắp hết mà hắn vẫn chưa làm gì được đối phương. Tôn Sơn khẽ liếc Tôn Ngọc đang đứng dưới kia với nét mặt khó coi thì hơi lo lắng. Vị đường ca này của hắn cũng không phải loại thiện lương gì. Tôn Sơn quyết định dùng hết toàn lực vào một đòn sau cùng. Hắn hét lên:



“Thiết Thủ Phá Không Quyền!"