Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 31 : Huyết trì dị biến (1)

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Giang Lưu Nhi cau mày. Hắn đang nghĩ tới một tình huống xấu nhất.



Sơn động kia là hang ổ của một bầy Song Thủ Ma Viên!



Một con Song Thủ Ma Viên trưởng thành thì có thực lực tương đương với cao thủ Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Chỉ hai, ba con thì việc giết chúng cũng không phải vấn đề lớn đối với Giang Lưu Nhi. Nhưng nếu là cả một bầy thì… Hắn còn chưa cuồng vọng đến mức có thể cho rằng mình giết hết được chúng.



Nhìn những con Song Thủ Ma Viên mới xuất hiện đi vào hang động thì Giang Lưu Nhi biết tình huống xấu nhất đó đã xảy ra. Nơi này quả thật là hang ổ của một bầy Song Thủ Ma Viên.



Giang Lưu Nhi lặng lẽ rút lui.



Ở một góc nào đó của Tùng Nguyệt Lâm…



“Ngươi định thế nào?” - Nghiệt bỗng lên tiếng hỏi.



Giang Lưu Nhi cảm thấy có chút nghi hoặc. Theo hắn nhớ thì từ sau khi truyền cho hắn Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến giờ, Nghiệt chưa khi nào chủ động bắt chuyện với hắn.



Cũng không để hắn nghi hoặc quá lâu, Nghiệt tiếp lời:



“Lúc nãy ta cảm nhận được bên trong hang động có một nguồn năng lượng rất lớn, hơn nữa lại rất tinh thuần. Nó có thể giúp ta tu bổ linh hồn."



Quả nhiên! Nghiệt sẽ không chủ động câu thông với hắn mà không có lý do.



Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.



Như đoán được suy nghĩ của hắn, Nghiệt giọng khinh thường:



“Nó không chỉ có thể giúp ta tu bổ linh hồn mà còn có thể giúp ngươi lập tức đột phá Ngân Cảnh bước vào Hắc Cảnh."



Oanh!



Trong đầu Giang Lưu Nhi như vừa có tiếng sấm nổ. Kể từ khi đột phá Ngân Cảnh sơ kỳ đến nay cũng đã gần nửa năm rồi, thế nhưng tu vi hiện tại của hắn vẫn giậm chân tại chỗ. Muốn bước vào cảnh giới thứ ba – Hắc Cảnh – không biết phải mất bao lâu nữa. Thế nhưng Nghiệt vừa nói gì? Lập tức có thể bước vào Hắc Cảnh!



“Ngươi nói thật sự?" - Giang Lưu Nhi có chút kích động hỏi lại.



Nghiệt “hừ” một tiếng, nói:



“Tuy bây giờ linh hồn ta vô cùng suy yếu, nhưng năng lượng lớn như vậy ta làm sao có thể cảm nhận sai."







Bốn ngày sau…



Trong một hạp cốc, một thiếu niên ngồi nấp sau lùm cây rậm rạp, mắt đang tập trung quan sát hai con Song Thủ Ma Viên gần đấy.



Thiếu niên không ai khác chính là Giang Lưu Nhi. Hắn biết mình không thể đánh trực diện với chúng nên đã âm thầm theo dõi bầy Song Thủ Ma Viên này suốt bốn ngày nay.
Đêm xuống, Tùng Nguyệt Lâm càng trở nên u lãnh đáng sợ.



Giang Lưu Nhi đang ngồi dựa vào vách một sơn động, mắt nhìn màn đêm, mặt trầm tư. Có lẽ hắn đã ngồi như thế rất lâu.



Thời gian cứ trôi từng chút. Trăng đã nhô lên cao, không khí cũng bắt đầu lạnh. Giang Lưu Nhi đưa tay cầm một hộp gỗ bên cạnh, mở ra, bên trong là sáu quả tim còn tươi.



Hắn cầm lấy một quả trong số đó, bỏ vào miệng, nuốt xuống. Sau đó nhắm mắt tu luyện.



Hắn cũng không phải làm bừa. Tim của Song Thủ Ma Viên ẩn chứa rất nhiều năng lượng, đúng thật là có thể dùng để tu luyện. Nhưng mà năng lượng của nó cũng hết sức cuồng bạo khiến cho người phục dụng phải chịu đau đớn khó có thể tưởng tượng, vì vậy, hiếm có tu sĩ nào trực tiếp dùng.



Nhưng với Giang Lưu Nhi thì chẳng là gì cả. Đau đớn? Hắn đã từng đau đớn hơn rất nhiều…



Cứ thế, Giang Lưu Nhi đã ở Tùng Nguyệt Lâm được gần hai tháng. Mỗi ngày, hắn đều tập trung quan sát bầy Song Thủ Ma Viên kia, nhưng tiếc là chưa có cơ hội nào để ra tay nữa.



Hôm nay, Giang Lưu Nhi vẫn đi quan sát bầy Song Thủ Ma Viên như thường lệ. Nhưng khi đến gần hang động thì nét mặt hắn chợt biến đổi.



Một mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.



Giang Lưu Nhi nhìn thấy bên ngoài cửa động, xác của những con Song Thủ Ma Viên nằm la liệt.



Đã xảy ra chuyện gì?



Hắn thầm hỏi.



Sau một hồi do dự, Giang Lưu Nhi hít sâu một hơi, tiến lại gần hang động.



Khi vào bên trong, cảnh tượng hiện ra không khác mấy với bên ngoài. Có vẻ như toàn bộ bầy Song Thủ Ma Viên đều đã bị thứ gì đó giết sạch. Trên người chúng có những vết thương giống như được tạo ra từ một móng vuốt cực kỳ sắc bén, nó xé toạc cả lồng ngực rắn chắc như cương thiết của những con Song Thủ Ma Viên ra.



“Chẳng lẽ là một yêu thú cấp sáu làm?” - Giang Lưu Nhi thầm suy đoán.



Nếu như quả thật như vậy thì hắn phải lập tức rời khỏi đây. Thế nhưng… hắn phải lấy đồ vật kia.



“Nó nằm ở phía sau bức tường bên phải, cạnh đám dây leo” - Giọng của Nghiệt nhắc nhở.



Giang Lưu Nhi tiến đến chỗ Nghiệt chỉ. Một chưởng đánh ra.



“Oanh long long”



Vách đá đổ xuống, đập vào mắt hắn là một cái cây hình thù kỳ quái, trông như một bộ xương người, trên đó có những quả màu đỏ như máu.



“G… à… o… o….”



Bỗng một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên từ phía sau.