Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 33 : Luyện ma khí – phá hắc cảnh

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Thân hình run lẩy bẩy. Không vì lạnh mà vì đau. Nỗi đau xé rách tim gan theo đúng nghĩa đen.



Giang Lưu Nhi cảm nhận được từng luồng khí quỷ dị theo kinh mạch lưu chuyển khắp toàn thân. Chúng như những mũi kim châm đâm vào lục phủ ngũ tạng của hắn và chẳng biết thế nào là thỏa hiệp hay khoan nhượng.



Bá đạo và điên cuồng!



Giang Lưu Nhi cắn vào cánh tay mình, cố gắng chịu đựng. Hắn không cho phép mình buông xuôi. Có việc còn đang đợi hắn làm. Hắn phải sống... Nhưng càng chịu đựng thì nỗi đau càng tăng lên, trong đầu hắn chỉ toàn những tiếng “ong ong” mất trật tự.



Ý thức hắn trở nên mơ hồ… Cơn đau hình như cũng đang dần biến mất…



Hai mắt hắn từ từ khép lại…







Giang Lưu Nhi cảm thấy mình đã ngủ rất lâu. Nhưng hình như nơi hắn đến không hề tồn tại thời gian. Không có ngày. Không có đêm. Cả sự sống hay cái chết cũng chẳng thể nào phân được…



“Ư…”



Sau tiếng rên khẽ, Giang Lưu Nhi tỉnh lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó cố ngồi dậy.



Đột nhiên hắn khựng người lại, rồi đưa tay cầm lọn tóc đang thả xuống trước mặt, mắt đầy nghi hoặc. Sau phút trầm tư ngắn ngủi, hắn nhìn chằm chằm huyết trì.



“Nghiệt!"



“Chuyện gì?”



“Ngươi không có gì để giải thích cho ta sao?” - Giang Lưu Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.



“Giải thích? Về cái gì? Ngươi hay là huyết trì kia?” - Nghiệt đáp lại với vẻ hờ hững.



Giang Lưu Nhi nắm lọn tóc đỏ như máu của mình trong tay, nói:



“Đây là cái mà ngươi gọi là năng lượng tinh thuần đó sao?”



Nghiệt nói một cách tỉnh bơ:



“Ta nói sai gì sao?”



“Trong huyết trì này ẩn chứa ma khí nồng đậm như vậy mà ngươi bảo là tinh thuần sao?” - Giọng Giang Lưu Nhi trở nên có chút gay gắt.



“Bên trong đúng là ẩn chứa ma khí không sai. Hơn nữa còn là một loại ma khí tinh thuần. Ngay từ đầu, ta chỉ nói là trong hang động này có thứ đồ vật chứa năng lượng tinh thuần chứ không hề nói nhất định là linh khí."



“Ngươi…” - Giang Lưu Nhi không biết phản bác thế nào. Quả thật Nghiệt chỉ nói là có năng lượng tinh thuần chứ không nói là linh khí tinh thuần. Nếu xét theo tiêu chuẩn của ma khí thì đúng là ma khí trong huyết trì khá tinh thuần.



Thấy vẻ mặt Giang Lưu Nhi khó coi thì Nghiệt “hừ” một tiếng, nói với giọng khinh thường:



“Ma khí thì sao? Công pháp ngươi tu luyện là Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, có thể chuyển đổi trạng thái chân khí trong cơ thể. Nếu ngươi muốn thì có thể đem ma khí chuyển đổi thành dạng linh khí. Tuy có hơi mất thời gian nhưng không phải là không thể được. Ngươi cuống lên như vậy làm gì."
“Không có.” - Tô Phỉ đạm đạm đáp.



“Vậy sao mặt ngươi lại ngơ ngẩn thế kia?”



Tô Phỉ đưa tay sờ sờ mặt một lúc rồi nói:



“Ta thấy nhớ Niệm Từ."



Hắn đã xuống núi ba tháng rồi. Thật sự là có chút nhớ hắn nga.



Tô Phỉ nói thầm.







Trong một sơn động vô danh của Tùng Nguyệt Lâm, một thiếu niên đang ngồi nhắm mắt tu luyện.



Một đỗi khá lâu, thiếu niên mở mắt, miệng lẩm bẩm:



“Vẫn kém một chút."



Thiếu niên chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã tu luyện ở đây được gần bốn tháng rồi. Tu vi của hắn cũng đã bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ, thiếu một chút là có thể đột phá đến Hắc Cảnh đỉnh phong.



Giang Lưu Nhi khẽ liếc nhìn huyết trì đã khô cạn từ lâu, có chút trầm tư. Thật sự hắn hơi lo lắng về việc dùng ma khí để tu luyện thế này.



“Nghiệt."



“Chuyện gì?”



“Linh hồn ngươi đã khôi phục tới đâu rồi?” - Giang Lưu Nhi hỏi.



“Vẫn chưa thể khống chế Thiên Oán.”



Giọng Nghiệt đều đều đáp.



Giang Lưu Nhi cũng không thấy ngoài ý muốn. Sức mạnh của Nghiệt khi còn tại tầng trời thứ mười ba đã ở cấp độ Phi Thiên Cảnh, dù nó chỉ là một linh hồn bị phong ấn hàng vạn năm. Một chút năng lượng của huyết trì chỉ e là không thấm vào đâu đối với nó.



Một lát sau Nghiệt nói tiếp:



“Ngươi nên vận hành Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để chuyển hóa ma khí đi."



Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu, lần nữa nhắm mắt tu luyện.



Bên trong Thiên Oán, một thân ảnh nhếch môi cười lạnh lẽo:



“Nếu ngươi đã vì sinh linh thiên hạ như vậy thì ta sẽ khiến ngươi dùng chính đôi tay mình giết chết sinh linh thiên hạ. Thú vị! Thật thú vị! Ha ha ha ha… ha ha ha ha...”