Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 41 : Tiểu yêu thú thần bí

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Giang Lưu Nhi vừa xoay người định đi thì từ dưới hồ dung nham bỗng sôi lên sùng sục. Tiếp đến, những tiếng cuồng bạo vang lên.



“Ầm… ầm…”



Những trận sóng dung nham bắn lên tung tóe.



Không lẽ còn bảo vật gì? Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc.



Không để hắn thắc mắc quá lâu, sau những tiếng bạo tạc liên tiếp, từ đáy hồ nổi lên một tảng băng nhỏ. Nó cao tầm nửa mét, màu trắng đục.



Giang Lưu Nhi chăm chú nhìn một đỗi. Càng nhìn hắn lại càng kinh ngạc.



Hắn không thể nhìn thấu!



Hiện nay hắn đã có tu vi Hắc Cảnh hậu kỳ, linh giác nhạy bén có thể nghĩ. Thế nhưng hắn hoàn toàn không thăm dò được chút đặc tính nào của tảng băng kia.



“Nghiệt. Ngươi có biết lai lịch của tảng băng này không?”



Sau một lát lâu Nghiệt mới lên tiếng:



“Ta cũng không biết đây là vật gì."



Giang Lưu Nhi trầm ngâm chốc lát, lại hỏi:



“Ngươi có thăm dò được đặc tính của nó không?”



“Pháp tắc.” Nghiệt đáp một cách khó hiểu.



“Pháp tắc?” Giang Lưu Nhi lặp lại.



“Đúng vậy. Tảng băng kia ẩn chứa pháp tắc không gian rất thâm ảo. Nếu như vừa rồi nó không tự lộ diện thì ta cũng chẳng biết được sự tồn tại của nó."



Khuôn mặt Giang Lưu Nhi càng trở nên nghiêm túc hơn. Pháp tắc không phải là chuyện đùa. Mọi người thường nói những vị đại tu sĩ cấp bậc Vũ Hóa, Phi Thiên có thể nắm giữ pháp tắc, thao túng thiên địa, nhưng thật ra chỉ là một kiểu phóng đại sự cường đại của họ thôi. Những đại tu sĩ đó cùng lắm chỉ có thể được xem là người vận dụng pháp tắc một cách thuần thục.



Pháp tắc là thứ mà tu sĩ không thể chân chính nắm giữ. Cũng không có tu sĩ nào có thể nghịch pháp tắc. Muốn chân chính nắm giữ pháp tắc, đảo nghịch càn khôn thì may ra chỉ có tiên nhân mới làm được.



Giang Lưu Nhi dùng chân khí hút lấy tảng băng từ hồ dung nham lên. Sau đó, hắn nhìn tảng băng đăm đăm. Hắn không hiểu tại sao một tảng băng nhìn như chẳng có gì đặc biệt này lại hàm ẩn pháp tắc mà ngay cả Nghiệt cũng không thể triệt để thăm dò được.


Hắn ngồi im lặng trầm tư. Hắn đang nghĩ phải dùng thứ gì để dụ dỗ con vật kia. Chắc chắn phải có gì đó mà nó muốn…



Qua một lúc lâu, như để thử nghiệm điều gì, Giang Lưu Nhi lấy ra từ trong giới chỉ không gian một thứ vừa giống đá lại vừa giống ngọc. Nó hơi giống hình chữ nhật, không lớn lắm, từ bên trong tản mác ra linh khí vô cùng nồng đậm.



Ngay khi nhìn thấy viên đá (ngọc) đó, hai mắt tiểu yêu thú nhút nhát kia lập tức tỏa sáng.



Giang Lưu Nhi thấy thế thì huơ huơ tay, hướng con vật kia nói:



“Ngươi muốn nó sao? Mau lại đây ta sẽ cho ngươi!”



Con vật hết nhìn viên đá (ngọc) lại nhìn mặt Giang Lưu Nhi. Chần chừ một lúc lâu, bỗng thân hình nó biến mất.



Giang Lưu Nhi lập tức thu tay lại.



Nhưng đã muộn. Viên đá (ngọc) đã bị con vật nhỏ bé kia lấy mất và hiện đang dùng hai tay nhỏ bé ôm trước người. Bộ dáng trông hết sức buồn cười.



Nhưng mà Giang Lưu Nhi thật sự là không thể cười nổi! Kia cũng không phải là viên ngọc hay đá gì mà là một viên cực phẩm linh thạch!



Ngay cả bản thân hắn cũng không nỡ lấy đi tu luyện.



Như không để ý đến cảm giác của Giang Lưu Nhi, con tiểu yêu thú há miệng một hơi nuốt luôn viên cực phẩm linh thạch kia. Miệng nó nhỏ như vậy, cũng không biết là làm sao làm được.



Giang Lưu Nhi có chút há hốc.



Cực phẩm linh thạch của ta…



Hắn thật sự có xúc động muốn khóc.





P/s: (*): Theo cách tính đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam vào đầu thế kỷ 20: - 1 trượng = 4m



1 thước (xích) = 40cm



1tấc = 4cm



1 phân = 4mm