Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 48 : Bạch ngọc kinh nghi hoặc

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Là nàng ta!



Giang Lưu Nhi có chút nghi hoặc. Hắn không hiểu tại sao nàng ta lại chăm chú nhìn mình như vậy. Hắn cũng không nghĩ do dung mạo tuấn mỹ hay khí chất hơn người gì gì đó của mình.



Có lẽ trước khi hắn bị mù một con mắt còn có mấy phần có thể. Tuy là bây giờ nhìn hắn cũng rất không tệ, nhưng khiến người khác e ngại chắc là nhiều hơn yêu mến.



Hắn không biết rằng thiếu nữ kia còn đang thấy khó hiểu hơn cả hắn.



Bạch Ngọc Kinh thật sự rất tò mò về tên thiếu niên lạ mặt này. Mọi người đều biết rằng nàng có được Cực phẩm linh thể mà không mấy người biết được là ngoài Cực phẩm linh thể ra, nàng còn có được một đôi Khuy linh nhãn trong truyền thuyết.



Khuy linh nhãn nếu có thể tu luyện đến tận cùng thì có thể phát huy ra năng lực thượng khuy thiên, hạ khuy địa; huyễn cảnh, trận pháp không cái nào không thể nhìn thấu.



Tuy bây giờ nàng còn chưa tu luyện tới cảnh giới chí cao đó, nhưng nếu chỉ dùng Khuy linh nhãn để thăm dò tu vi của kẻ khác thì chỉ cần tu vi của kẻ đó không cao hơn nàng hai đại cảnh giới, nàng chắc chắn sẽ nhìn ra.



Chẳng hạn như vị trung niên phụ trách kiểm tra kia, tuy tu vi của ông ta đã là Niết Bàn Cảnh trung kỳ còn nàng chỉ mới là Thần Thông Cảnh trung kỳ, cách nhau một đại cảnh giới nhưng cũng không qua mắt được Khuy linh nhãn của nàng.



Thế nhưng thiếu niên lạ mặt kia, nàng hoàn toàn không nhìn thấu tu vi chân thật của hắn dù cho vừa rồi nàng đã sử dụng Khuy linh nhãn đến cực hạn. Tuy biểu hiện bên ngoài của hắn là Ngự Không Cảnh hậu kỳ nhưng với phân tích của Khuy linh nhãn nàng chắc chắn đó chỉ là ngụy trang mà thôi.



Điều này có ý nghĩa gì?



Tu vi của hắn đã vượt qua cảnh giới Chân Đan trung kỳ sao? Có đánh chết nàng cũng không tin tưởng. Nên biết rằng ba vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới này. Thiếu niên kia mới bao nhiêu tuổi?



Nhưng mà rõ ràng Khuy linh nhãn không thể dò xét được hắn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Bạch Ngọc Kinh càng nghĩ càng thấy không tài nào giải thích được. Nàng quyết định sẽ âm thầm chú ý đến tên thiếu niên này.



Giang Lưu Nhi cũng không biết vô duyên vô cớ mình lại bị một mỹ nhân để ý. Thật ra hắn cũng chỉ là thoáng vận dụng Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết che giấu khí tức một chút. Hắn tin tưởng cho dù là Chân Đan Cảnh cũng khó có thể nhìn ra sơ hở gì. Nhưng hắn không ngờ việc mà hắn cho là không có sơ hở đó lại trở thành nguyên nhân khiến mình sẽ gặp rắc rối sau này.



“Cuộc kiểm tra hôm nay coi như kết thúc."



Vị trung niên nhân đứng lên thông báo cho mọi người. Ông nhìn khắp lượt rồi nói tiếp:




Nếu so với ngày đầu tiên trong đợt tuyển chọn đệ tử thì hôm nay số lượng người đã thua thớt hơn rất nhiều. Tính tất cả những người có Linh thể và dưới Linh thể thì con số cũng chỉ có hai trăm sáu mươi bảy người.



“Ngô trưởng lão. Năm nay có bao nhiêu người có được Linh thể?”



Ở khu vực dành cho cao tầng của Đại Nhật Cung, một thiếu phụ hướng về một vị trung niên nhân hỏi.



“Thưa Bắc viện chủ. Tổng cộng có mười sáu người có Linh thể. Trong đó, có một là Linh thể cực phẩm, một Thượng phẩm, ba Trung phẩm và mười một Hạ phẩm."



Vị trung niên được gọi Ngô trưởng lão đáp.



Vị Bắc viện chủ kia nhẹ gật đầu, nhỏ giọng:



“Cực phẩm linh thể ắt hẳn là Ngọc Kinh đi, còn Thượng phẩm linh thể thì chắc là Ngọc Đô...”



Khẽ thở dài một chút, Bắc viện chủ thì thào:



“Nhị ca, ngươi xem... Con trai và con gái của ngươi đều rất xuất chúng, sau này chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Đại Nhật Cung ta. Thật ra rốt cuộc huynh đã đi đâu suốt hai mươi năm qua… Chẳng lẽ thật sự huynh đã…”



Vị Ngô trưởng lão thấy thế cũng khẽ thở dài. Viện chủ Tây viện tiền nhiệm đã mất tích hơn hai mươi năm nay mà vẫn bặt vô âm tín, thật sự chỉ sợ là đã dữ nhiều lành ít.



Nói đến vị viện chủ Tây viện tiền nhiệm kia, Ngô trưởng lão không thể không nghĩ tới tân viện chủ của Tây viện bây giờ, nàng cũng chính là thê tử của viện chủ tiền nhiệm. Chỉ có điều từ sau khi phu quân mình mất, nàng ta bắt đầu sống khá phóng túng. Đã có rất nhiều lời đồn, rằng có không ít trưởng lão đã lên giường của nàng, thậm chí còn có một vài nam đệ tử cũng rỉ tai nhau đã từng ngủ với vị Tây viện chủ kia. Quả thật thanh danh của nàng ta chẳng lấy gì làm đẹp đẽ.



“Ồ!… Thiên Thù muội sao lại tới sớm như vậy? Muội làm tỷ tỷ ta cảm thấy thật ngại quá."



Bỗng một giọng nói nhu nhuyễn có phần lười biếng vang lên.



Từ phía hành lang, một nữ nhân chậm rãi đi tới.



Nàng mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, hai vú cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, dáng người ngả nghiêng như liễu...