Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 54 : Mỹ nhân gõ cửa

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Trong một gian phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, Giang Lưu Nhi đang ngồi cầm một ngọc giản trên tay, có chút chăm chú.



Đây đã là ngày thứ ba sau khi hắn đến Tây viện. Những ngày này, ngoài vệc đi tham quan xung quanh các nơi trong Đại Nhật Cung ra thì còn lại cũng chỉ có mỗi việc ngồi đọc sơ lược lịch sử, các quy định và một số thứ liên quan đến tu luyện.



Giang Lưu Nhi đặt ngọc giản trong tay xuống bàn. Hắn đã hiểu đại khái về Đại Nhật Cung này.



Đại Nhật Cung được thành lập vào hơn một vạn ba ngàn năm trước, do vị tổ sư đầu tiên là Ức Trần đạo nhân xây dựng nên. Những câu chuyện về ông cũng có thể được xem là ly kỳ hiếm thấy.



Ức Trần đạo nhân ban đầu chỉ là một tên tạp dịch thấp kém ở một môn phái nhỏ. Bản thân ông tư chất cũng rất thấp, chỉ có Trung phẩm phàm thể. Nghe kể, trước năm năm mươi tuổi, Ức Trần đạo nhân còn không thể bước vào Tiên Thiên Cảnh. Khi đó, mọi người ai nấy cũng đều cười nhạo và thường xuyên ức hiếp ông. Những tưởng cả đời ông đã vô duyên với tiên đạo thì một cơ duyên lại đến với ông.



Không ai biết cơ duyên của Ức Trần đạo nhân là gì, chỉ biết bắt đầu từ năm đó, tu vi của ông bỗng nhiên tăng tiến thần tốc. Mãi cho đến năm một trăm năm mươi hai tuổi, Ức Trần đạo nhân đã vượt qua được Sinh Tử Kiếp, bước vào Chân Đan Cảnh. Cũng chính lúc này, ông bắt đầu xây dựng nên Đại Nhật Cung danh tiếng vang dội cả Đại Diệm Quốc bây giờ…



Qua hơn vạn năm tồn tại và phát triển, Đại Nhật Cung từ một cung duy nhất ban đầu đã phân ra làm năm viện là Đông viện, Tây viện, Nam viện, Bắc viện và Trung viện. Ở mỗi viện đều có một viện chủ riêng, ngay cả cách thức và tài nguyên tu luyện đều hoàn toàn độc lập.



Ngoài một ít pháp quyết cơ bản thì hầu hết những công pháp tu luyện của mỗi viện đều được chia riêng lẻ, mỗi nơi có một đặc trưng riêng của mình.



Đông viện có Thiên Kinh, Nam viện có Địa Kinh, Bắc viện có Huyền Kinh, Tây viện có Hoàng Kinh, Trung viện có Đại Nhật Kinh.



Tất cả đều là những bộ công pháp vô cùng huyền diệu và thâm ảo được các đời viện chủ mạo hiểm tính mạng, thậm chí có người đã thật sự mất mạng để giành lấy.







“Cốc cốc”



Những tiếng gõ cửa vang lên.



Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc, không biết ai lại tìm hắn, hình như hắn cũng chưa quen thuộc với ai ở đây cả. Hắn đứng lên đi ra mở cửa.



Một gương mặt xinh đẹp có thể khiến cho ngàn vạn nam nhân mê mẩn hiện ra.



Là nàng ta.



Giang Lưu Nhi dáng vẻ cung kính lên tiếng:



“Không biết viện chủ tìm đệ tử có gì sai bảo?”



Cổ Mị Sanh lơ đễnh nói:



“Cũng không có gì. Ta chỉ là rảnh rỗi nên tùy ý đi dạo thôi. Nhưng không biết thế nào ta lại đi nhầm đến chỗ này nữa."



Ngươi còn lời nào hợp lý hơn một chút không?



Giang Lưu Nhi nói thầm.




Nàng thầm đoán.



Cổ Mị Sanh chợt mỉm cười nhìn Giang Lưu Nhi, nói:



“Ngươi trốn tránh ta cái gì chứ? Ta cũng đâu có biết ăn thịt người!"



Ngươi không biết ăn thịt người nhưng ngươi biết câu hồn người.



Giang Lưu Nhi nghĩ thầm, sau đó mới nói:



“Dù sao người cũng là viện chủ của Tây viện, đệ tử cảm thấy như vậy e có chút thất lễ với người."



“Không sao. Ta không trách tội ngươi." Vừa nói, Cổ Mị Sanh vừa tiến về phía hắn.



Giang Lưu Nhi lại lui ra sau mấy bước, bộ dáng hết sức e ngại.



Cổ Mị Sanh thấy thế thì cũng dừng lại, đứng nhìn hắn.



Quả thật tướng mạo tiểu tử này cũng rất tuấn tú. Nếu không có con mắt bị mù kia thì hắn tuyệt đối xứng với hai chữ mỹ nam. Cũng không biết mắt hắn là như thế nào bị mù.



Cổ Mị Sanh có chút nghĩ ngợi.



“Được rồi, không làm phiền ngươi nữa. Bây giờ ta sẽ đi về…”



Ra đến cửa, nàng quay lại nhìn Giang Lưu Nhi cười khó hiểu nói thêm: “…Nhưng mà… ta sẽ còn quay lại đấy!"



Nhìn bóng lưng mỹ miều kia biến mất, Giang Lưu Nhi hơi bất đắc dĩ.



Xem ra nàng ta đã có chút nghi ngờ hắn.



Hắn cảm thấy hình như mình chọn tới Tây viện này là một quyết định sai lầm.



“Tâm Mị Hồ. Không biết giờ ngươi thế nào rồi?”



Trong đôi mắt Giang Lưu Nhi, có thứ gì đó xa xăm…



Những ngày sau đó, Cổ Mị Sanh cũng không có tới làm phiền hắn. Không biết là do lòng tốt của nàng bỗng dưng trỗi dậy mà quyết định buông tha hắn hay là vì bận rộn sự vụ của Tây viện mà không có thời gian để ý đến. Giang Lưu Nhi cảm thấy lý do sau có lẽ hợp lý hơn.



Mà hắn cũng chẳng muốn tìm hiểu ngọn nguồn làm gì, chỉ cần nàng ta không tới tìm hắn thì hắn đã cảm ơn trời cao rồi. Tốt nhất đừng chú ý đến hắn nữa thì càng tốt.



Lúc này, hắn đang trên đường đến Linh Bảo Các để lĩnh đan dược và linh thạch quy định hàng tháng…