Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 60 : Linh bảo các phong ba

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Những lời oán độc đó Giang Lưu Nhi cũng không nghe được. Lúc này, hắn đang ở một ngọn núi vô danh cách Bất Lão Sơn chừng độ hơn hai trăm vạn dặm về phía bắc.



Hắn vì muốn đảm bảo an toàn nên cũng không dám dừng lại nhiều. Cứ liên tục phi hành ba ngày thì hắn mới dừng lại đả tọa khôi phục chân khí, sau đó thì lập tức tiếp tục phi hành. Cứ thế, hơn hai mươi ngày, cảm thấy đã cách khá xa Bất Lão Sơn hắn mới dừng lại ở ngọn núi vô danh này mở động phủ.



Tạm thời hắn cũng chưa muốn trở về Đại Nhật Cung mà dự định sẽ tiến hành bế quan.







Trong khi đó, ở một góc của tầng trời thứ mười ba…



Bên trong một căn nhà đơn sơ được làm bằng thúy trúc…



Một cô gái mặc bộ đồ màu trắng tuyết ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn nhỏ, mắt đầy hồi niệm. Không biết qua bao lâu, nàng đứng lên, đi quanh trong căn nhà, tay chạm vào từng ngóc ngách.



“Giang Di… Tiểu mộc đầu đã không còn. Người cũng bỏ đi. Ở nơi này chỉ còn lại một mình Lâm Nhi… Người biết không… Bách Thảo Phong bây giờ rất tĩnh lặng, rất cô đơn…” Nàng khẽ giọng thều thào.



Một lát sau…



Nàng đi ra ngoài Thiên Thảo Viên, dừng lại dưới một táng cây. Bên dưới táng cây ấy, một ngôi mộ yên lặng nằm đó.



Dưới ngôi mộ kia đã chôn ai? Đã chôn điều gì?



Không ai biết…







Hôm nay, một đạo kim quang với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy hướng về phía đông nam của Đại Diệm Quốc bay đi.



Khi đạo kim quang kia dừng lại, một thân ảnh thiếu niên hiện ra. Hắn đi thẳng vào sơn môn của Đại Nhật Cung. Lát sau, thiếu niên đã đến chỗ mình muốn đến – Linh Bảo Các.



Người thiếu niên kia không ai khác chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã bế quan ở ngọn núi vô danh suốt gần nửa năm. Hiện tại, tu vi đã bước vào Hoàng Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Không phải vì đã đến thời hạn giao nộp nhiệm vụ nên hắn phải dừng việc bế quan để trở về Đại Nhật Cung, càng không phải do không đủ linh thạch cho tu luyện gì.



Nên biết số linh thạch mà Cưu Lung đưa cho là một con số khổng lồ. Với cảnh giới hiện tại thì cho dù hắn có dùng để tu luyện mấy mươi năm cũng chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc. Còn về nhiệm vụ kia, với tài phú hiện giờ hắn còn cần phần thưởng mấy ngàn hạ phẩm linh thạch sao?



Không phải hắn không muốn tiếp tục bế quan để đột phá vào Hoàng Cảnh trung kì mà là không thể. Hắn đã gặp phải bình cảnh.



Một khi tu sĩ đã gặp phải bình cảnh thì nếu chỉ dựa vào hấp thu linh khí thì rất khó để đột phá. Thậm chí cho dù là mấy mươi năm, mấy trăm năm hoặc cả đời tu vi không thể tiến thêm cũng là bình thường.



Giang Lưu Nhi nhìn tòa lầu trước mặt, chậm rãi bước vào. Tuy nói mấy ngàn hạ phẩm linh thạch hiện giờ đã không có bao nhiêu phân lượng trong mắt hắn, nhưng mà dù ít thì cũng là linh thạch a.



Đâu thể vì ngươi là đại lão gia thì không xài tiền nhỏ nữa.
Từ lúc sinh ra đến giờ hắn chỉ quỳ đúng một lần. Ngoài Người ra, hắn sẽ không quỳ gối trước bất kỳ kẻ nào. Hắn nhìn vị Tiêu chấp sự kia, lạnh lùng nói:



“Nếu… ta không quỳ thì thế nào?”



Tiêu chấp sự sau khi nghe xong, “hừ” lạnh một tiếng, uy áp trên người nhằm vào Giang Lưu Nhi bộc phát. Hắn tin tưởng với uy áp của Thần Thông Cảnh hậu kỳ của mình đủ sức cho tiểu tử kia phải quỳ xuống.



Thế nhưng… hắn lầm.



Tên tiểu tử kia không những không quỳ xuống mà ngay cả một chút khó chịu cũng không hề có.



Đây là có chuyện gì?



Tiêu chấp sự có chút không dám tin chuyện xảy ra trước mặt mình.



Không chỉ riêng gì Tiêu chấp sự mà cả những đệ tử xung quanh cũng cảm thấy khó có thể tin. Trong đó, có cả Bạch Ngọc Đô.



Cho dù có chút cuồng vọng, Bạch Ngọc Đô cũng không dám nói mình có thể bình thản như không có chuyện gì khi đối mặt với uy áp của một tu sĩ Thần Thông Cảnh hậu kỳ.



Nhưng tại sao tên độc nhãn long kia lại làm được?



Bạch Ngọc Đô vô cùng nghi hoặc.



“Chấp sự. Sao ngươi lại im lặng không nói gì?”



Giag Lưu Nhi đột ngột lên tiếng.



Thiên! Đây rốt cuộc là chuện gì xảy ra? Tên tiểu tử kia không những không hề hấn gì trước uy áp của hắn mà còn mở miệng nói chuyện một cách tự nhiên như vậy…



Những ý nghĩ chạy qua trong đầu… Tuy không biết là nguyên do gì, nhưng Tiêu chấp sự xác định được một điều – tiểu tử kia không đơn giản.



Hắn cũng không nghĩ rằng Giang Lưu Nhi có tu vi vượt qua hắn. Đó là điều không thể nào. Bởi vì hắn biết rõ, một năm trước tên tiểu tử này chỉ mới là Thần Thông Cảnh sơ kỳ. Cho dù có kỳ ngộ gì thì cũng không thể trong vòng một năm tăng lên hơn hai cảnh giới được. Phải biết là con đường tu tiên gian nan hiểm trở, càng đi lên càng khó khăn gấp trăm ngàn lần. Hơn nữa, từ khí tức trên người tiểu tử kia thì cùng lắm cũng chỉ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.



Trước ánh mắt trêu ngươi của Giang Lưu Nhi, Tiêu chấp sự thẹn quá hóa giận, quát lên:



“Tiểu tử lớn mật! Để ta cho ngươi biết thế nào là tôn ti trật tự!"



Khi Tiêu chấp sự sắp ra tay thì một giọng nữ nhân vội vàng cất lên:



“Dừng tay!"