Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 64 : Đến phường thị

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


“T-Ta… ta tự đi được."



Sau khi ra ngoài Tàng Thư Các được một lúc, thiếu nữ đang được dìu đỡ chợt dừng lại, nhỏ giọng nói.



Giang Lưu Nhi nhìn nàng một chút, sau đó cũng thu tay về. Bộ dáng của hai người lúc này đúng là có hơi thân mật.



Cả hai cùng im lặng không nói gì.



Lúc nãy giúp nàng có lẽ cũng có một ít xúc động nhất thời, nhưng nếu bây giờ cho hắn bình tĩnh mà chọn lại thì hắn cũng vẫn sẽ làm như vậy.



Vì thấy nàng đáng thương? Vì thương hại?



Chắc là có một chút. Nhưng dường như còn có gì đó nữa mà hắn cũng không rõ.



Tình cảm con người đôi khi là phức tạp như vậy. Giang Lưu Nhi hắn vẫn là một con người.



Tuy rằng hắn không muốn bị người chú ý nhưng không có nghĩa là phải che mắt, bịt tai lại mà sống. Nếu vừa rồi người đối mặt không phải Phong Tiếu Thiên mà là một vị cường giả Chân Đan Cảnh thì có lẽ hắn sẽ làm ngơ thật. Hắn còn chưa có năng lực để chống lại cấp bậc đó.



Hắn giúp thiếu nữ bởi vì hắn có thể, vì hắn đủ khả năng. Chỉ có vậy thôi.



Lùi một bước mà nói, hiện tại hắn đã bị Cổ Mị Sanh để tâm, thêm vài người chú ý đến nữa cũng không ngại. Chỉ cần không làm kinh động đến mấy vị thái thượng trưởng lão thì chắc là không có vấn đề gì lớn. Mà cấp bậc đó thì hầu như quanh năm đều đóng cửa bế quan tu luyện, hơi đâu lại đi để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này được.



Nghĩ thế, tâm tình của hắn cũng thả lỏng.



“Sư muội…”



Giang Lưu Nhi khẽ gọi.



“V-vâng." Thiếu nữ có chút rụt rè đáp lại.



“Ừm… Ta phải trở về phòng. Sư muội đi cẩn thận."



Nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, Giang Lưu Nhi xoay người đi.



“Mỹ Toa. Ta tên Mỹ Toa."



Giọng thiếu nữ đột ngột cất lên. Đây là câu nói đầu tiên không hề mang theo chút ngại ngùng của nàng.



Một cái tên tự tin và… kiêu hãnh.







Chia tay thiếu nữ Mỹ Toa, Giang Lưu Nhi đi thẳng đến Linh Bảo Các. Mục đích của hắn đương nhiên là vì muốn đổi lấy vài viên đan dược có công dụng giúp tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh.



Lát sau…



Giang Lưu Nhi từ trong Linh Bảo Các đi ra, nét mặt phiền muộn.
Thấy sắc mặt Giang Lưu Nhi hơi đổi, lão nhân vội giải thích:



“Xin tiền bối người đừng hiểu lầm. Vãn bối thật sự không phải cố ý nâng giá gì cả…”



“Hết thảy là bao nhiêu ngươi cứ nói, ta cũng không có nhiều thời gian."



Thấy đối phương mất kiên nhẫn, lão nhân vội vàng đáp:



“Vâng, tiền bối. Một viên Thăng Linh Đan và một viên Tử Tâm Đan tất cả hết tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch."



Tám mươi vạn? Đúng là không phải con số nhỏ. Nếu không có số tài sản Cưu Lung đưa cho thì với tu vi hiện giờ chắc là Giang Lưu Nhi hắn phải nỗ lực săn giết yêu thú bảy, tám năm mới đủ để mua.



Tu luyện đúng là việc đốt tiền a.



Giang Lưu Nhi có chút cảm khái.



Đi ra khỏi Vạn Đan Đường, Giang Lưu Nhi tiếp tục ghé vào vài tiệm khác nữa. Tuy là đốt tiền nhưng mà tiền của hắn đủ để cho hắn thoải mái đốt.



Cuối cùng, hắn mua được thêm hai viên Tử Tâm Đan và một viên Thăng Linh Đan nữa, tốn một trăm ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch.



Như vậy, tổng cộng hắn đã tiêu hết hai trăm mười vạn hạ phẩm linh thạch.



Tính ra thì cũng chỉ là mất một cọng lông trên mình con trâu mà thôi.







Trở về Đại Nhật Cung, Giang Lưu Nhi lập tức đi thẳng đến khu tu luyện thất của Tây viện.



Đây là nơi dành cho các đệ tử bế quan. Bên trong mỗi tu luyện thất đều được bố trí một tòa tụ linh trận, có tác dụng giúp hội tụ thiên địa linh khí hỗ trợ tu sĩ tu luyện. Tùy vào đẳng cấp cao thấp của tụ linh trận mà khả năng hội tụ linh khí nhiều hoặc ít.



Giang Lưu Nhi đi đến chỗ vị chấp sự quản lý khu vực tu luyện thất này, đưa ra thân thận bài và nói:



“Tiền bối, cho ta một phòng tu luyện."



Vị chấp sự kia không mặn không nhạt hỏi:



“Loại?”



“Bình thường."



“Bao lâu?”



Giang Lưu Nhi nghĩ một chút, sau đó trả lời:



“Một năm."