Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 68 : Nhiệm vụ đáng nghi

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Rời khỏi khu tu luyện thất, Giang Lưu Nhi đi thẳng về phòng mình.



Khi gần đến cửa, hắn khẽ nhíu mày. Hắn lập tức thả thần thức ra thăm dò.



Bên trong, một thiếu phụ đang ngồi, môi khẽ nhấp ly trà, dáng vẻ trông khá nhàn nhã.



Khuôn mặt Giang Lưu Nhi hiện lên vẻ bất đắc dĩ.



“Không định vào sao?” Giọng thiếu phụ truyền vào tai hắn.



Thở ra một hơi, Giang Lưu Nhi đi tới, đẩy cửa bước vào.



Cổ Mị Sanh đặt ly trà trên tay xuống bàn, sau đó chằm chằm nhìn hắn.



Qua một lúc, thấy nàng ta cũng không có ý định thu hồi ánh mắt của mình, Giang Lưu Nhi đành phải lên tiếng:



“Viện chủ, không biết người đến tìm đệ tử có chuyện gì?”



Cổ Mị Sanh khẽ liếc hắn, nói bằng giọng nhu nhuyễn quen thuộc:



“Chẳng lẽ không có việc thì ta không thể tìm ngươi. Một viện chủ như ta muốn gặp ngươi cũng phải có lý do sao?”



“Đệ tử không có ý đó."



“Ồ! Vậy thì Niệm Từ ngươi có ý gì?”



Giang Lưu Nhi biết nữ nhân này là đang cố ý kiếm chuyện nên không nói gì nữa.



Cổ Mị Sanh nhẹ nhếch môi, đứng lên, bước tới gần hắn.



Giang Lưu Nhi cũng không có ý lùi lại. Hắn đã đột phá vào Hoàng Cảnh trung kỳ, tính ra tu vi cũng chỉ kém nàng ta một tiểu cảnh giới, hắn tin mình đã có đủ khả năng để chống lại mị thuật của nàng.



Thế nhưng lần này, Cổ Mị Sanh dường như cũng không có ý định thi triển mị thuật đối phó hắn. Sau khi còn cách hắn chỉ nửa bước chân nữa, nàng dừng lại, quan sát hắn từ trên xuống dưới. Mãi hồi lâu, nàng đột nhiên đưa tay chạm nhẹ trước ngực hắn, nhưng cũng không vuốt ve hay gì khác mà thu về ngay. Sau đó nàng chợt nói một câu:



“Xem ra vận khí của ngươi cũng không phải nhỏ."



Ánh mắt khẽ động, Giang Lưu Nhi hỏi:



“Ý của viện chủ là gì, đệ tử không hiểu.”



Cổ Mị Sanh như cười như không nói với hắn:



“Ta nghe nói ngươi có thể đối kháng uy áp với Phong Tiếu Thiên?”



Chẳng lẽ nàng ta đã nhìn ra tu vi thực sự của ta? Không thể nào. Liễm tức thuật của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết rất cao minh, đừng nói tu vi Niết Bàn Cảnh hậu kỳ như nàng mà cho dù là cường giả Chân Đan Cảnh cũng khó có thể nhận biết được.



Cũng không để cho hắn nghi hoặc quá lâu, Cổ Mị Sanh nói ra suy đoán của mình:



“Chắc hẳn là ngươi đã nhận được một pháp bảo nào đó rất lợi hại phải không?”
“Tiền bối, tiểu nữ có thể giúp gì cho người?” Một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi cung kính hỏi.



Vị đại hán nọ nói với giọng khàn khàn:



“Ta muốn mua một ít phù lục và pháp bảo phòng thân cao cấp. Tốt nhất là cấp bậc linh khí, phẩm chất càng cao càng tốt."



Sau một thoáng kinh ngạc thất thố, thiếu nữ vội nói:



“Vâng, xin tiền bối đợi một lát để tiểu nữ bẩm báo với cấp trên."



Đại hán nhẹ gật đầu.



Khoảng ba phút sau, một thiếu phụ tuổi tầm ba mươi xuất hiện. Nàng đến trước mặt đại hán kia cung kính chào:



“Tiểu nữ tiếp đón chậm trễ mong tiền bối bỏ quá cho."



“Không sao. Dẫn ta đi xem những phù lục và pháp bảo tốt nhất ở đây đi."



“Vâng, xin mời tiền bối."







“Tiền bối, đây đã là những tấm phù lục cao cấp nhất của bổn tiệm…”



Thấy vị tiền bối nọ cầm trương phù lục trong tay với dáng vẻ trầm ngâm, thiếu phụ lên tiếng giải thích.



“Được rồi. Chỗ phù lục này hết tất cả bao nhiêu, ta mua hết."



Mua hết?



Thiếu phụ có chút há hốc. Ở đây có hơn hai mươi tấm đấy, hơn nữa tất cả đều là cấp bậc hạ phẩm linh phù. Nàng chỉ cho là vị tiền bối này mua vài tấm là cùng, không ngờ…



Thấy thiếu phụ kia không phản ứng, vị đại hán khẽ nhíu mày.



“Tiền bối, xin người thứ lỗi cho sự thất thố của tiểu nữ… Hết thảy số linh phù này có giá bốn mươi sáu vạn hạ phẩm linh thạch. Nhưng vì tiền bối mua với số lượng lớn nên bổn tiệm sẽ bớt cho người sáu vạn linh thạch. Như vậy, tiền bối chỉ cần trả bốn mươi vạn linh thạch là được."



Nghe nàng ta nói, đại hán cũng không tỏ vẻ gì. Y tiếp nhận túi trữ vật từ tay nàng, dùng thần thức chuyển số lượng bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch qua. Con số bốn mươi vạn không phải nhỏ, cũng không thể đổ ra cả sàn nhà được.



Sau khi kiểm tra lại, thấy đã đủ, thiếu phụ cung kính đưa mớ linh phù kia cho đại hán. Y cầm lấy bỏ vào không gian giới, sau đó bước ra ngoài. Ở Linh Hương Đường này cũng không có pháp bảo cao cấp nào khiến y hài lòng cả.



Lại đi dạo một vòng ở phường thị.



Đến lúc trời đã xế chiều, vị đại hán nọ cũng rời đi.



Phi hành được một lúc, vị đại hán dừng lại ở một nơi không người. Cả thân thể y bỗng nhiên biến đổi, trong chốc lát đã trở thành hình dáng của một thiếu niên.



Thiếu niên này đương nhiên chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã dùng dị dung thuật để đến Đa Bảo Phường mua sắm đồ đạc này nọ, lý do thì là vì để tăng thêm bảo vật phòng thân. Bởi vì linh cảm nói cho hắn biết rất có thể sẽ nhanh thôi hắn phải đối đầu với vị Tây viện chủ kia.