Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 7 : Ai có hiểu ai?

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Đông qua xuân tới, thấm thoát lại bảy năm nữa trôi qua…



Một đêm tĩnh mịch…



Giang Nghinh Từ đang ngồi đọc sách như thường lệ thì chợt ngừng lại, khẽ giọng:



“Đã đến rồi?"



Một hư ảnh hiện ra đứng đối diện với nàng. Đó là một nam tử tầm ba mươi tuổi, gương mặt thanh đạm, mặc bộ trường sam màu đen. Hắn nhìn nàng và nói:



“Giang Lưu Nhi kết đan cũng đã bảy năm. Ngươi cũng nên kết thúc tất cả đi."



Giang Nghinh Từ im lặng một lúc mới lên tiếng:



“Cho ta thời gian ba năm nữa."



“Bây giờ hay ba năm nữa kết cuộc đều như nhau, ngươi hà tất phải níu kéo?"



Giang Nghinh Từ không đáp.



Nam tử áo đen thấy thế thì cũng không nói gì nữa, hư ảnh trước khi biến mất có nhắn lại:



“Nên làm thế nào ngươi hãy tự liệu. Có thành tiên hay không lựa chọn nằm trong tay ngươi."



Giang Nghinh Từ nhìn khoảng không trước mắt một hồi, sau đó lại tiếp tục đọc sách…



Trong một mật thất của Thúy Trúc Phong.



“Lưu Nhi, ta nghe nói con đã bước vào Chân Đan hậu kỳ rồi?"



“Dạ. Thưa chưởng môn."



Giang Lưu Nhi cung kính hướng Mộc Thanh Tử đáp.



“Lưu Nhi. Tuy tư chất con hơn người xưa nay hiếm thấy, nhưng tu đạo là một chuyện hung hiểm, tiên đạo vô tình, tiến cảnh nhanh chưa hẳn đã là chuyện tốt. Đạo và tâm vốn không thể tách rời, Kiếm Phái Thanh Hà chúng ta đều trước chú trọng tu tâm sau mới luyện đạo. Cảnh giới con tăng lên quá nhanh ta e tâm sẽ bất ổn, dễ dẫn đến ngày sau tâm ma quấy phá… Con hiểu ý ta chứ?”



“Vâng. Lưu Nhi hiểu."



Mộc Thanh Tử gật đầu. Ông đi đến bên một hồ nước rồi quay lại nhìn Giang Lưu Nhi.



“Có biết tại sao ta lại dẫn con đến đây không?”
“Lưu Nhi. Vào đi."



Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com



Giang Lưu Nhi khẽ đẩy cửa bước vào, trước mắt hắn, một thiếu phụ đang ngồi đan áo. Hắn bước đến bên thiếu phụ, nửa ngồi nửa quỳ bên chân nàng.



“Mẹ lại đan áo ạ?"



“Ừm. Sắp đến mùa đông rồi. Mẹ muốn đan thêm vài chiếc áo cho Lưu Nhi." - Giang Nghinh Từ đáp.



Giang Lưu Nhi nhoẻn miệng cười, nói:



“Những người tu tiên chúng ta làm sao có thể bị lạnh được ạ. Quần áo lúc trước mẹ đan Lưu Nhi vẫn còn chưa mặc hết, mẹ không cần phải đan áo cho Lưu Nhi nữa đâu.”



Giang Nghinh Từ vẫn tiếp tục chăm chú đan áo.



“Mẹ muốn đan nhiều một chút để khi nào cần thì Lưu Nhi có thể mặc."



“Mẹ." - Giang Lưu Nhi nhỏ giọng gọi.



“Sao vậy Lưu Nhi?”



“Không hiểu sao gần đây Lưu Nhi thường hay mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, có những cảnh tượng rất mơ hồ, có kiếm ảnh đầy trời, có một bóng người đứng trên dòng nước đen thẫm vung tay huyễn hóa ra ngàn đạo tử quang uy lực rất đáng sợ, lại có người quanh thân có trăm đóa sen bay quanh…”



“Á!"



“Mẹ!"



“Không có gì đâu. Không cẩn thận nên bị kim đâm thôi." - Nàng bỏ chiếc áo đan dở xuống, ôm Giang Lưu Nhi vào lòng, xoa nhẹ đầu hắn.



Giang Lưu Nhi rất hưởng thụ cảm giác này. Tuy hắn đã lớn rồi nhưng đứng trước mặt Giang Nghinh Từ, hắn lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình chỉ là một đứa trẻ. Có lẽ do quá dựa dẫm. Cũng có lẽ quá yêu… Hắn không rõ. Hắn chỉ biết là nếu như cho hắn một ước muốn và ước muốn đó sẽ được thần linh thực hiện thì hắn sẽ không do dự mà ước rằng mãi mãi được ở bên Giang Nghinh Từ.



“Lưu Nhi à… Trên đời này vốn dĩ có nhiều chuyện không bao giờ như nguyện. Những thứ đẹp đẽ lại thường là giấc mộng. Một ngày nào đó quay đầu nhìn lại đã hóa hư vô… Nếu có thể… Lưu Nhi đừng bao giờ quên mẹ được không?”



Giang Lưu Nhi không hiểu tại sao Giang Nghinh Từ lại nói những lời này. Hắn cảm giác dường như nàng có rất nhiều tâm sự, có rất nhiều điều muốn nói.



“Lưu Nhi sẽ không bao giờ quên mẹ." - Hắn nhìn vào mắt nàng và nói.



“Mãi mãi không."