Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 11 : Giằng co
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
“...Nha đầu họ Nam này vô luận như thế nào cũng phải lưu lại cho ta.”
Lưu Trưng cũng không sợ, chính là thản nhiên nói một câu: “Ngươi cũng biết nàng là ai.”
Không ngờ nghe Lưu Trưng hỏi như vậy, Lý tộc trưởng cười hắc hắc, trên mặt thế nhưng lộ vẻ đắc ý: “Ta như thế nào không biết nàng là ai? Ta mất mấy ngày mới đem Linh Tà thôn rửa sạch sẽ, chính là vì chờ nàng đến!”
Nói đến rửa sạch, ngữ khí của hắn không tự giác lộ ra vài phần lãnh ý.
Nam Cung Nhã nghe xong câu này, thế nhưng liền hiểu, mở to mắt nhìn: “Ngươi... Ngươi có phải hay không đem toàn bộ người trong thôn này đều...”
“Không sai, mấy ngày trước ta hạ lệnh đồ thôn. Bất luận người hay súc vật, một người sống cũng không lưu lại!” Lời này nghe vô cùng tàn nhẫn, nhưng tại trong miệng Lý tộc trương nói ra lại dễ dàng giống như thái rau bình thường. Nghĩ nghĩ, hắn lại tràn đầy tiếc nuối thở dài: “Đem toàn bộ thôn này rửa sạch sẽ mất rất nhiều thời gian chính là không nghĩ tới, hai người các ngươi thế nhưng thật sự không có võ công... Lúc trước ta để thuộc hạ mai phục ở rừng cây trong sơn cốc, thật là có chút làm chuyện thừa...”
“Kia... Lý Nhị Nha... cùng mấy người trong thôn...”
“Bọn họ?” Lý tộc trưởng khinh miệt cười: “Chính là một đám mãng phu, chuyên môn bắt cóc, tống tiền, lừa bịp ở trong núi này. Ta chỉ lộ hai chiêu, bọn họ liền ngoan ngoãn nghe ta sắp xếp. Lúc ấy có nói, nữ về tay ta, còn nam cùng của cải sẽ về tay bọn họ.” Về phần vì sao lại phí công sức chuẩn bị, cùng đợi tới đêm khuya mới động thủ, đó cũng là do Lý lão nhân trời sinh cẩn thận giả dối hay thay đổi. Sợ người khác cũng giống hắn có nhiều quỷ kế, nên mới thử xác định rõ ràng mới bày cục xuống tay.
Chính là không nghĩ tới sẽ có một ít khúc chiết.
Nhưng ở trong mắt Lý tộc trưởng xem ra cũng không tính là gì. Cho dù gặp chuyện như vậy hắn cũng không một chút nóng nảy. Ngược lại bình tĩnh giải thích, NamCung Nhã hỏi một câu, hẵn liền đáp một câu.
Chờ hết thảy đều giải thích rõ ràng, hắn lại hướng Lưu Trưng nở nụ cười: “Nha đầu kia tự xưng họ Nam, kỳ thật họ là Nam Cung đúng không? Không nghĩ đến đường đường Nam Cung đại tiểu thư thế nhưng để cho ta dễ dàng bắt được.”
Lưu Trưng nhíu mày thật sâu, chỉ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nghe ngôn ngữ của hắn, tuyệt đối không phải một sơn tặc hoặc cương đạo bình thường, mà chuyện này là vì riêng Nam Cung Nhã bố trí mai phục. Bộ dạng Nam Cung Nhã thật sự không giống kẻ có cừu oán, như vậy lão nhân này hơn phân nửa là cừu địch với Nam Cung gia?
Lý tộc trưởng vuốt chòm râu, cười đáp: “Ta là người như thế nào ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần biết ta cùng với tứ đại thế gia có thù không đội trời chung. Hiện giờ việc này cùng ngươi không qua hệ, ta đã đáp ứng thả ngươi con đường sống. Ngươi cũng đừng xen vào việc của người khács cho thỏa đáng. Còn nữa, ngươi cũng họ Diệp...” Đôi mắt dài nhỏ của hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng đánh giá nửa ngày, lại nói: “...Có Lăng Vân kiếm, xem ra cùng Diệp Lâm Phong có chút sâu xa. Vậy người càng không nên trông nom sống chết của nha đầu này.”
“Vì sao?” Lưu Trưng lạnh lùng hỏi.
Lý tộc trưởng nghe vậy cười to: “Ta nghe nói Diệp Lâm Phong mất tích. Hắc, Hắn năm ấy cậy tài khinh người, kiếm pháp siêu quần, cùng tứ đại thế gia có nhiều hiềm khích. Lúc này không rõ tung tích, chỉ sợ là tứ đại thế gia ở sau lưng hạ độc thủ! Ngươi ngẫm lại, thiên hạ này có bao nhiêu người có thể chế ngụ được Diệp Lâm Phong?”
Lưu Trưng nao núng, nguyên bản tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy một chút.
Mà Nam Cung Nhã tâm lại nhói một chút, tiếp theo liền nhanh chóng trầm xuống.
Cảm giác như thế không phải là lần đầu tiên.
Nam Cung Nhã ngẩng đầu lên một chút.
Lý tộc trưởng cũng không hiểu: “Có ý gì?”
“Nếu là Thượng Quan Sách Vân, chỉ sợ liền đáp ứng ngươi.”
Lưu Trưng đảo mắt qua nhìn chằm chằm mặt Nam Cung Nhã, một lúc lâu sau mới lại nói: “Chỉ tiếc lúc này, nơi này lại là Diệp Lưu Trưng.”
Nghe như thế, Nam Cung Nhã không thể tin được vào tai của mình.
Nàng... Nàng nói cái gì? Nàng thế nhưng.
Lý tộc trưởng nghe xong có chút bối rối, nhưng thật ra cũng hiểu được vài phần ý tứ của Lưu Trưng. VÌ thế âm lãnh cười: “Nói được không sai, Thượng Quan Sách Vân kia thật là một kẻ không tiền đồ, bỏ đi! Ngay cả lão bà đều thua cho ngươi! Nhưng ngươi cũng rất không hiểu biết! Dương quàn đại đạo không đi, cố tính đi vào quỷ môn quan Linh Tà thôn! Ngươi đã muốn chết vậy đừng trách ta không khách khí!” Vừa dứt lời hắn liền nắm tay thành quyền, sử dụng toàn lực, chính là định dùng một chiêu trí mạng!
Nhưng đứng đối diện Lưu Trưng lại thấy nguy không hoảng, đưa tay khua một cái. Lăng Vân kiếm chém sắt như chém bùn, một kiếm hạ xuống, toàn bộ dây thừng trói buộc Nam Cung nhã đều bung ra!
Nam Cung Nhã phản ứng cực nhanh, từ trên ghế bật dậy, nhanh chóng chạy lại bên người Lưu Trưng.
Lưu Trưng thuận thế kéo lại, đem Nam Cung Nhã kéo đến ngực mình. Trong đầu trăm ngàn ý niệm xuất hiện, rất nhanh liền tìm được từ trong đầu tìm được hình vẽ tư thế kiếm pháp trong bí kíp mà nàng đọc được. Cũng may Lý tộc trưởng sơ suất, vẫn không vận khởi nội công.
Mắt thấy quyền kia hạ xuống, Lưu Trưng thế nhưng nắm Nam CUng Nhã lui liền ba bước, nhẹ nhàng tránh ra.
“Lưu Trưng...”
“Ngươi chạy trước đi.” Lưu trưng thấp giọng nói.
“A?” Nam Cung Nhã lại cả kinh. Nàng đã tính toán răng mình hẳn phải chết, nưng sau lại được Lưu Trưng ôm tránh thoát. Vừa mừng vừa sợ, nghĩ đến nhất định có biện pháp để trốn thoát. Hoặc là Lưu Trưng kỳ thật có võ công, chính là che dầu tôt không bị phát hiện. Nhưng nhìn tình huống này, Lưu Trưng căn bản chính là...
Chính là đi từng bước tính từng bước?
Tình huống biến hóa quá nhanh, Nam Cung Nhã sửng sốt không kịp phản ứng.
Lưu Trưng rốt cục không nhịn được nữa, quát một tiếng lớn: “Chạy!”
Nam Cung Nhã bị một tiếng này dọa sợ, phục hồi lại tinh thần. Hành động nhanh trước khi đầu óc kịp phản ứng ---- tiến đến, một phen gắt gao túm chặt cánh tay của Lưu Trưng, thập phần kiên định hét trở về: “Không! Nếu chết chúng ta cùng chết!”
Vì khinh địch mà một chưởng không trúng, Lý tộc trưởng thẹn quá thành giận: “Vậy liền thành toàn các ngươi!”