Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 17 : Khởi hành

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Lưu Trưng cảm thấy Nam Cung Nhã tựa hồ cũng dĩ vãng không giống quá giống nhau.



Cũng không biết Nam Cung Nhã vừa mới bận là cái gì, lúc này búi tóc có chút loạn, gương mặt hơi đỏ lên, hai mắt lấp lánh như vì sao sáng rọi. Nàng nửa quỳ trên thảm lông dưới đất, ngẩn người nhìn Lưu Trưng, thật sự có chút ngu đần.



Lúc này Lưu Trưng hàn độc vẫn chưa thanh trừ sạch sẽ, thân mình rét run, đầu ngón tay lạnh lẽo.



Nàng vừa nhấc mắt, lại thấy Nam Cung Nhã mặt đỏ hồng.



Hẳn là...



Sẽ thực ấm áp.



Nghĩ như vậy, nàng liền vươn tay dán lên hai gò má đỏ ửng lên của Nam Cung Nhã. Mà lúc chạm lên xong, Lưu Trưng nhịn không được phát ra tiếng than thở. Đích xác như nàng dự đoán, thậm chí so với nàng dự đoán còn vừa ấm vừa mềm, hết sức thoải mái.



Dứt khoát đem tay kia cũng dán lên luôn.



Bởi vậy tư thế của các nàng có chút quái dị. Một người quỳ ở dưới đất ngơ ngác ngẩng đầu. Một người lại đưa hai tay ôm mặt người kia.



Nam Cung Nhã hơi có chút không được tự nhiên.



Nhưng mà đầu sò gây nên lại híp nửa mắt, thập phần hưởng thụ đem mình kề sát một ít, cong cong khóe miệng, tỏ vẻ nàng thực vừa lòng: “Thực ấm.”



Ấm? Ấm cái đầu ngươi!



Nam Cung Nhã kịp phản ứng, vừa tức vừa xấu hổ, tạch tạch hai tiếng đem hai móng vuốt ở trên mặt đẩy ra: “Ngươi... Ngươi cho mình đang sưởi ấm sao! Ta... Ta cũng không phải bếp lửa!”



Luôn lạnh lùng lại ngạo kiều như Lưu Trưng thế nhưng hơi sửng sốt, có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng mới nói: “Lạnh.”



Lúc này đang là đầu hạ, vô luận như thế nào cũng không nên lạnh.



Lưu Trưng vì sao mà lạnh, Nam Cung Nhã trong lòng rất rõ ràng. Nàng trong lòng ẩn ẩn có chút áy náy, nhưng trên mặt vẫn có chút khẩu khí chưa nuốt trôi, lớn tiếng mắng một câu: “Lạnh thì vào chăn nằm!”



Cho tới bây giờ đều là Lưu Trưng đối Nam Cung Nhã hung dữ, nhưng lần này đổi lại, Nam Cung Nhã dưới tình huống xấu hổ giận dữ thế nhưng khẩu khí lại như ra lệnh. Mà Lưu Trưng cũng chỉ gật đầu, thật vô cùng nghe lời nằm xuống đất.



Nam Cung Nhã cảm thấy hơi thả lỏng, kéo chăn lại thay nàng đắp hảo.



Sắc trời đã tối.




Nhưng...



Lưu Trưng sáng sớm hôm nay tỉnh lại thập phần khiếp sợ.



Nam Cung Nhã ngủ úp sấp ở trước ngực nàng, ngủ say vô cùng. Mà chính mình một tay kia ôm hông của nàng, một tay kia



-------- bị Nam Cung Nhã gối đầu lên, trở thành thịt gối.



Lưu Trưng không dám tin nhìn tay của mình, lại cúi đầu nhìn Nam Cung Nha không hề hay biết gì. Cuối cùng nàng ngừng thở, chậm rãi đem cánh tay của mình rút ra, nhẹ nhàng đứng dậy.



Vẫn là coi như chưa có chuyện gì phát sinh qua có vẻ tốt hơn.



Đại khái nàng hôm qua bị hàn độc xâm nhập phá hủy đầu óc, mới có ý gần gũi Nam Cung Nhã?



Lưu Trưng thật vất vả thuyết phục chính mình,, nhưng cố tình Nam Cung Nhã lại nói cái gì Luyến tiếc, làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.



Mình sao có thể đối với bình thủy tương phùng người khác như Nam Cung Nhã sinh ra cái gì Luyến tiếc tâm tư?



Nàng còn nhớ rõ cảm giác đem Nam Cung Nhã ôm vào trong ngực



Mềm nhũn ấm áp cùng vui vẻ.



Lưu Trưng ho nhẹ một tiếng, đem của lều trại kéo lên, quyết định ra ngoài hít thở không khí.



Rửa mặt xong Nam Cung Nhã có chút buồn bực.



Lưu Trưng người này, thật sự là lúc lạnh lúc nóng, làm người ta đoán không ra. Vừa rồi rõ ràng còn êm đẹp nói chuyện, lúc này lại không một tiếng động đã chạy. Bất qua các nàng ở chung cũng không ngắn, Nam Cung Nhã hiểu được Lưu Trưng vốn là loại lạnh lùng, cũng bỏ qua, vặn thắt lưng lúc sau liền nhanh chóng chải đầu.



Không nghĩ tới Nam Cung Nhã vừa mới chải đầu xong Lưu Trưng đã trở lại.



Hơn nữa sắc mặt của nàng có chút khó xem.



“Làm sao vậy?”



Lưu Trưng nhìn lướt qua Nam Cung Nhã vừa mới chải đầu xong, lạnh lùng nhìn qua, lại khụ một tiếng, mới nói: “Ngươi đã làm nhân thê (vợ người) rồi, phải búi tóc lên.”