Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 22 : Hoa đăng
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Lưu Trưng mặc nữ trang đã mười bảy năm, lúc xuất môn đổi nam trang chỉ bởi vì nam trang không có váy, hành tẩu phương tiện. Lúc này làm cho nàng đổi về nữ trang, nàng cũng không có gì khó xử. Huống chi trong lòng nàng có nghi hoặc, lo lắng Nam Cung Nhã đem nàng trở thành nam nhân ỷ lại, cho nên rất nhanh liền gật đầu đáp ứng.
Bất quá Lưu Trưng trăm triệu không thể ngờ tới là Nam Cung Nhã cân nhắc một phen lúc sau lại lấy ra cái váy hoa độc nhất vô nhị, được nhuộm từ nước hoa tươi của Dạ Đàm thành.
Bộ váy kia... quả thực không tầm thường.
Chẳng những công phu nhuộm màu bất đồng vói những quần áo thông thường khác, mà cả thợ may cũng rất chú ý. Thân trên là một chiếc áo mỏng màu anh đào, đuôi ngắn vừa đến thắt lưng, thêu hoa trang trí cũng dùng chỉ đồng màu với áo. Đuôi áo cắt cự kỳ vừa người, nhưng cổ tay áo cố tình làm dài hơn, cổ tay áo hơi có chút hình nụ hoa. Thân dưới là một chiếc váy lót dài chấm đất, thêu đầy hoa văn chìm, còn dùng chỉ kim tuyến đính những viên ngọc nhỏ ở trên. Lúc hoạt động quang hoa lưu chuyển, ánh sáng động lòng người.
Bộ váy này vừa nhìn đã thấy tiêu phí rất nhiều công phu chính là vì cố gắng đặt được mục đích đưa dáng người lả lướt cùng tinh tế ôn nhu của nữ tử bày ra triệt để.
Nếu Nam Cung Nhã mặc bộ váy kia vào, vậy nhất định sẽ là tuyệt luân, nhưng nếu để Lưu Trưng mặc vào, nàng nhất định sẽ vạn phần khó chịu, nửa bước khó đi.
Lưu Trưng đơn giản thô bạo cự tuyêt: “Cái này không được.”
Nam Cung Nhã có chút ủy khuất: “Chỉ có cái này mới hơi dài một chút.”
Hai người các nàng dù sao vóc dáng bất đồng, Lưu Trưng nếu mặc váy của nàng, khẳng định ngắn, chỉ có bộ váy hoa này bởi vì kiểu dáng đặc biệt, cố ý làm tương đối dài, đại khái chính là thích hợp để Lưu Trưng mặc.
Lưu Trưng vẫn là lắc đầu: “Ta mặc không quen.”
Lúc nàng còn ở nhà, tuy nói là mặc nữ trang, nhưng đều là vải thô mà thôn nữ vẫn hay mặc để thuận tiện làm việc. Váy áo này cắt đều có chút ngắn cùng đơn giản.
Bộ váy này ở trước mặt nàng thật sự là không dùng để mặc mà dùng để tra tấn mới đúng.
Nam Cung Nhã cũng không miễn cưỡng, hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng liền chạy thình thịch ra ngoài.
Cuối cùng, Nam Cung Nhã rự mình mặc vào chiếc váy anh đào mỏng manh, mà Lưu Trưng thay bộ váy mà lúc nãy nàng chạy xuống mua-------
Áo ngắn màu nguyệt sắc (xanh nhạt), váy dài thanh thủy nhuộm tầng tầng lớp lớp.
Bộ váy này so vói bộ váy hoa của Nam Cung Nhã thế nhưng còn quý (đắt) hơn một ít.
Lõa bản giải thích, kỹ thuật nhuộm màu dùng nước ngâm hoa tươi muốn những màu đỏ, hồng có điều dễ dàng, nhưng là muốn màu sắc càng nhẹ lại càng khó. Một bộ váy nhìn đơn giản như thế này nhưng phải nhuộm hỏng không biết boa nhiêu vải mới có một kiện như vậy để tự phụ. Mà váy này đẹp ở màu sắc, cho nên không cần thêu trang trí thêm cái gì cũng đã đủ đẹp.
Nam Cung Nhã tự nhận là một người rất tinh mắt, tinh tế nghiên cứu một phen lúc sau liền nhận định, chỉ có bộ váy như vậy mới xứng với mỹ nhân lạnh như băng, Lưu Trưng.
Nam Cung Nhã chính là cảm thấy mới mẻ thú vị, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lưu Trưng đứng ở dưới ánh trăng, trong tay còn cầm một dạ đàm đăng đại biểu cho tư hội dưới ánh tư hội...
Nam Cung Nhã lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Lưu Trưng tựa hồ còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẫn chưa phát hiện ra Nam Cung Nhã đến gần. Nàng mặc một thân váy thiển đạm (nhạt màu), tóc đen tố trâm, bị ánh trăng phủ một tầng lụa mỏng, cứ việc bộ mặt kia vẫn có chút lạnh, nhưng càng làm nổi bật cái loại Đạm mi như thu thủy, ngọc cơ bạn kinh phong.
Trên đường, người đi đường liên tiếp nhìn, còn có người nhiều chuyện âm thầm đoán hạng người nào mới có may mắn nhận được dạ đàm đăng.
Một mỹ nhân như vậy, vô luận là ai cũng không có khả năng đem nàng trở thành nam tử. Mà ngốc Lưu Trưng lại không hề hay biết mình hoàn mỹ như thế nào, thế nhưng luốn hoài nghi mình đem nàng trở thành nam tử!
Lưu Trưng rốt cuộc có phát hiện, quay đầu nhìn thấy Nam Cung Nhã mở to mắt, bộ dạng ngốc nghếch. Chính nàng cũng không phát hiện ánh mắt của mình có vài phần nhu hòa, khẽ cười nói: “Hoa có đẹp mắt không?”
“Hảo... Đẹp.”
Nam Cung Nhã không biết mình nói là hoa, hay chính là người ở trước mặt.
“Xem xong rồi liền đi thôi.”
Lưu Trưng tự nhiên vươn tay ra dắt nàng, nhưng mà vươn tay ra liền thấy một tay kia của mình còn cầm hoa đăng.
“Hoa đăng này...”
“Ân? »
Đêm đã khuya, dọc đường đi cánh hoa bay bay, mùi hương thoang thoảng. Người đi bên đương tựa hồ không biết mệt mỏi, vẫn là nhao nhao ồn ào. Mỗi người đều mang theo vẻ mặt khoái hoạt cùng thỏa mãn.
Đột nhiên có người mở to hai mắt nhìn.
Là một dạ đàm đăng thuần tịnh vô hạ...
-----dĩ nhiên ở trong tay một mỹ nhân, tặng cho một mỹ nhân khác.
“Tặng cho ngươi.”