Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 26 : Điểm thần

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Lưu Trưng giải thích một phen, nhưng thật ra làm cho Nam Cung Nhã nhớ tới chuyện khác.



“Hàn độc trên người ngươi như thế nào? Có thể có cái gì... ảnh hưởng hay không?”



“Không có gì trở ngại.”



Nghe Lưu Trưng nói như vậy, tâm trạng căng thẳng của Nam Cung Nhã cuối cùng buông xuống.



Nam Cung Nhã còn nhớ rõ đêm đó ở Dạ Đàm thành là lúc Lưu Trưng bị hàn độc phát tác. Khi đó cẩ người Lưu Trưng lạnh như băng, quả thực giống như mộ đại khối Băng, đem nàng cũng đông lạnh theo.



Bất quá Nam Cung Nhã biết Lưu Trưng là cùng Liêu Uy lên núi, nàng liền có chút an lòng. Lần đầu tiên lúc Lưu Trưng bị hàn độc phát tác, chính Liêu Uy đã cho nàng ăn Xích Hỏa đan của Long Hưng tiêu cục dùng để hỗ trợ luyện công, sau đó lại dùng nội lực cương mãnh hóa giải hàn độc. Nếu lúc này Lưu Trưng không có gì trở ngại, chắc là sau khi lên Cảm Quỳ sơn trang, Liêu Uy lại tiếp tục vì nàng chữa thương, hàn độc đã muốn trừ khử hết.



Sau khi nói vài câu, nhất thời không tiếp tục nói chuyện nữa, xung quanh yên tĩnh trở lại.



Tuy rằng bóng đêm sâu thẳm, nhưng gió núi thanh lạnh, ngược lại đem suy nghĩ của con người trở nên rõ ràng, trong sáng hơn.



Nam Cung Nhã lúc này đột nhiên nhớ tới, chính mình tối nay tới tìm Lưu Trưng là có lý do. Mà lý do.. Nam Cung Nhã không tự chủ được nhìn thoán qua người bên cạnh. Chỉ thấy Lưu Trưng thần sắc thản nhiên, ánh mắt không biết đang nhìn nơi đâu, mờ ảo vô định, tuy rằng người đang ngồi bên Nam Cung Nhã, nhưng tinh thần lại không biết đi nơi nào.



Nam Cung Nhã không lên tiếng, thẳng thắn nhìn xem không hề cố kỵ.



Lưu Trưng mới luyện kiếm xong, trên trán còn một tầng mỏng mồ hôi, tóc mai cũng hơi ướt, dính trên sườn mắt, nhưng trong bóng đêm lại khiến khuôn mặt hơi dịu dàng.



Nam Cung Nhã cảm thấy hơi rung động, nhẹ giọng nói: Này. ngươi... lại đây.”



“Ân?”



Lưu Trưng nghe tiếng quay đầu, tuy rằng mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn theo lời Nam Cung Nhã hướng lại gần sát một chút.



“Đến...”



Tiếng của Lưu Trưng nhẹ nhàng trầm thấp, trong bóng đêm như có sức mạnh mê hoặc lòng người.



Nhìn Lưu Trưng vẫn có chút giật mình ngây ngốc, Nam Cung Nhã không biết từ đâu lấy ra dũng khí, thể nhưng đưa tay giữ chặt áo của nàng, kéo lại gần chính mình một chút.



Hai người dựa vào quá gần, gần tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.



Trong đêm gió lạnh, mùi thơm của da thịt, có chút mùi mồ hôi, cùng với mùi lục trúc tươi mát hợp lòng người, đủ loại hơi thở quanh quẩn chóp mũi, khiến lòng người mê say.



“Ta...”



Tim của Nam Cung Nhã đập rất mạnh, cuối cùng lại rất nhanh lấy ra khăn tay.



“... Lau mồ hôi cho ngươi.”



Nàng lúc nói chuyện hơi thở hỗn loạn, hơi thỏ nóng rực cùng ẩm ướt đập vào mặt. Lưu Trưng ngây người một chút, liền thật sự không nhúc nhích để nàng vì mình lau mồ hôi,


Huốn chi cây trâm này đối với Nam Cung Nhã mà nói, còn có một ý nghĩa đặc biệt khác



Bởi vì...



Hình dạng của cây trâm này cùng dạ đàm đăng ở ngày lễ Thất Tịch giống nhau như đúc.



Lúc này Nam Cung Nhã đem nó cầm thật cẩn thận ở trong tay, thật giống như tiếp nhận dạ đàm đăng tăng cho Hữu tâm nhân từ tay Lưu Trưng.



Nam Cung Nhã vuốt ve nó vài cái, cúi đầu nói: “Thật... đẹp.”



Lưu Trưng hừ nhẹ một tiếng, mặc dù sắc mặt không đổi, trong ánh mắt lại như có ý cười.



“Tặng cho ta?”



“Ân.”



Nam Cung Nhã hơi có chút kinh ngạc, theo bản năng thốt lên hỏi: “Tại sao...”



Lưu Trưng nhíu mày lại, có vẻ như không nghĩ đến nàng sẽ hỏi ra vấn đề này, nhưng cũng chỉ trầm ngâm trong chốc lát, lại trả lời nàng: “Hoa đăng kia...”



“Cái gì?”



“Đã đánh mất.”



Qua đêm Thất Tịch, trong thành không bán dạ đàm đăng nữa. Nói sau, dù sao hoa đăng kia thật sự không có tiện mang theo. Cho nên Lưu Trưng liên dựa theo hình dạng của dạ đàm đăng chế tạo ra trâm cài.



Nam Cung Nhã cảm thấy tâm như vủa nảy lên một chút, vội vàng cầm chặt trâm cài thu vào trong ngực, lắp bắp nói một câu: “Vậy... kia... Hiện tại trời đã tối rồi, ta liền... ta vẫn là đi về trước.”



“Chờ...”



Lưu Trưng vừa mới há mồm nói một chữ, Nam Cung Nhã đã nhanh chóng đứng bật dậy chạy ra ngoài, quả thực giống nhhuw sau lưng có ác quỷ đuổi theo. Chạy trốn tâm hoảng ý loạn, hơi có chút có tật giật mình.



Lưu Trưng có chút không hiểu, nàng vốn chỉ muốn đưa Nam Cung Nhã trở về mà thôi.



Đường đi quá tối, thứ nhất Nam Cung Nhã không có tùy thừng, thứ hai không mang theo đèn.



Lưu Trưng thở dài, một lần nữa đem theo đèn dầu ra cửa. Nhưng mà vừa mới đi được vài bước, liền phát hiện ra có chút không đúng. Nàng ngưng bước chân, xoay người nhìn ra mảnh cây cối phía sau.



“Thật có chút nhìn không ra, ngươi dụ dỗ nữ hài tử thật có vài phần thủ đoạn, chậc chậc.” Một tiếng cười từ chỗ tối truyền đến, thanh âm rất quen thuộc, nghe qua thật như là... Người cùng nàng nói chuyện ở Yên Vũ đình.



“Nam Cung Tụng?”



“Không sai, là ta.”



Tiếng bước chân càng gần, nương theo ngọn đèn dầu, đầu tiên nhìn thấy là chiếc cằm gầy, tiếp theo là đôi môi mỏng đang nhếch lên cười.