Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 29 : Hàm hương

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Nam Cung Nhã thật hưởng thụ giờ phút yên tĩnh cùng an bình này. Lưu Trưng không nói lời nào, nàng cũng không lên tiếng, chính là chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Lưu Trưng, dù sao...



Ở chỗ tối như thế này, phỏng chừng Lưu Trưng cũng không nhìn thấy.



Gió đêm hơi lạnh, mọi thanh âm yên tĩnh, giống như trên thiên địa chỉ có hai người bọn họ.



Nhưng Lưu Trưng lại đánh vỡ phần yên tĩnh này.



Nàng đưa tay cầm lấy tay của Nam Cung Nhã, cảm thấy có chút lạnh, liền nhẹ giọng hỏi: “Ngươi từ nơi nào trở về?”



Sau yến hội, Lưu Trưng liền không gặp Nam Cung Nhã. Lúc này thấy tóc mai của nàng có chút tán loạn, mu bàn tay lại có chút lạnh, bộ dạng phong trần mệt mỏi, không giống như ở một mình trong phòng đến giờ Ngọ.



Nam Cung Nhã lấy lại tinh thần, đôi mắt ảm đạm.



“Ta đi Dạ Đàm thành một chuyến.”



“Dạ Đàm thành?” Lưu Trưng có chút kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh đoán rằng: “Đi dạo phố?”



“Không phải.” Nam Cung Nhã có chút suy sụp: “Coi như vậy.”



“Ân?”



“Lưu Trưng...” Nam Cung Nhã nhớ lại mục đích chính mình tìm tới chỗ này tìm Lưu Trưng, còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng lại dụi mũi, hai con mắt long lanh, có vẻ như chứa rất nhiều ủy khuất. Nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Trưng, lại có chút sợ hãi giơ tay nắm lấy ống tay áo của Lưu Trưng, mới cẩn thận mở miệng nói: “Cây trâm hoa ngươi mới tặng ta... đã...”



Kỳ thật lúc Lưu Trưng rời đi yến hội, Nam Cung Nhã đã phát hiện ra. Chính là lúc ấy nàng bị xấu đệ đệ, Nam Cung Tụng dính lấy không cho đi, nói chuyện đến hết nửa ngày mới cho nàng đi.



Chờ Nam Cung Nhã thật vất vả thoát khỏi đến khi đuổi theo đã không tìm được Lưu Trưng, nhưng lại gặp được Công Nghi Ngưng.



Nam Cung Nhã vừa thấy được Công Nghi Ngưng liên vối vàng.



“Mau đem trâm hoa của ta trả lại cho ta!”



Công Nghi Ngưng nhưng cũng rất kiêu ngạo, ngoảnh đầu liền hừ một tiếng: “Không trả.”



“Ngươi...” Nam Cung Nhã vừa bực mình vừa bất đắc dĩ: “Công Nghi tỷ tỷ, hảo tỷ tỷ, trả lại cho ta đi. Nếu không, ta dùng cái khác đổi lại được không?”



Công Nghi Ngưng dảo mắt một cái, hỏi nàng: “Dùng cái gì để đối với ta?”



“Ngươi muốn cái gì?”
“Làm sao vậy?”



Lưu Trưng thế nhưng lại nghiêm túc hỏi một câu.



Nam Cung Nhã thở ra một hơi dài: “Không... Không có gì.”



Lưu Trưng cũng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, xoay người đi thắp đèn.



Ngọn đèn dầu vừa thắp lên. Căn phòng nguyên bản tối như mực lập tức trở lên sáng sủa. Mà xấu hổ giữa hai người lại vẫn chưa tiêu tán, làm tay chân Nam Cung Nhã lại càng thêm luống cuống. Một tay văn góc áo, thiếu chút nữa đem quần áo văn thành dây thừng.



“Lại đây.”



Lưu Trưng ở bên kia gọi nàng.



Nàng khẩn trương đến cực điểm, mở miệng đã nói: “Không... Không cần!”



Lưu Trưng nhíu mày, nhẹ nói: “Ta không chạm vào người.”



Mặt Nam Cung Nhã lại càng đỏ hơn nữa, ngập ngừng nói: “Ta không phải...”



“Không cái gì?”



Trong lòng Nam Cung Nhã bách chuyển thiên hồi. Nhưng một câu “Ta không phải không muốn người chạm vào ta” lại vô luận như thế nào cũng không nói lên lời. Những lời này quả thực rất xấu hổ, càng giống như là đang nói cho Lưu Trưng, nàng hi vọng nàng chạm vào mình... Nam Cung Nhã cắn môi không thể trả lời, đành phải ngậm miệng chậm rãi đi lại gần, tay theo bản năng vuốt ve dạ quỳnh hoa trâm. Cây trâm này-------



Là Lưu Trưng vì nàng tự tay cài lên.



Nghĩ như vậy, trên mặt Nam Cung Nhã không khỏi mang theo vài phần ý cười. Lúc này nàng mới động tình, hai gò má ửng đỏ. Ở dưới ngọn đèn dầu xinh đẹp không thể phương vật.



Lưu Trưng nhìn trong chốc lát, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của nàng.



Nam Cung Nhã ngửa đầu nhìn Lưu Trưng, đã thấy ánh mắt của nàng như nước, đúng là vẻ ôn nhu lưu luyến chưa bao giờ có. Nàng cảm thấy khẽ động, những việc muốn hỏi lúc trước lập tức đều nhớ lại. Cứ viêc... các nàng vừa rồi có hành động thân mật như vậy, nhưng Nam Cung Nhã lại là người trời sinh tính tình cố chấp. Đáp án nàng muốn biết, nhất định không nghe chính mồm Lưu Trưng trả lời không được.



Chẳng qua là Nam Cung Nhã còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng đập cửa.



“Diệp Lưu Trưng, ngươi có ở trong phòng không?”



Thanh âm cực kỳ quen tai, làm cho Nam Cung Nhã vốn có chút mê loạn tâm thần tỉnh táo lại.