Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 3 : Ván cược
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
” Tiểu huynh đệ, có muốn vào xem thử vận may?” Hắc y nam tử đứng trước cửa Kim Ngọc đổ phường có chút nịnh nọt mở miệng hỏi.
Lưu Trưng ngẩn người, lập tức lắc đầu.
”Hắc, đã đứng ở cửa như thế nào lại không đi vào?”
”Không có tiền.”
Lưu Trưng tính tình trầm tĩnh, xưa nay kiệm lời như tích vàng, nói gọn gàng dứt khoát.
Nhưng mà nghe xong lời này, hác y nam tử kia ngược lại nở nụ cười: “Không có tiền? Vậy thật sự là quá tốt. Cũng coi như ngươi hôm nay gặp may mắn. Đại lão bản của ta đang ở Thanh Thủy thị trấn tự mình làm nhà cái nói muốn mời người vào thay sòng bạc đánh cược một phen. Nếu thắng, tiểu huynh đệ ngươi được, nêu thua, đại lão bản của ta một mình gánh chịu.”
Thiên hạ thế nhưng có chuyện tốt như vậy?
Chỉ tiếc Lưu Trưng cũng không hứng thú, cho nên chỉ thản nhiên nói: “Không cần.”
Hắc y nam tử nóng nảy: Tiểu tử ngốc nhà ngươi! Ngươi có biết Kim Ngọc đổ phường là nơi như thế nào? Lớn có mười ba tỉnh, nhỏ hơn thì có châu, huyện, phàm nơi nào có người nơi đấy có Kim Ngọc đổ phường! Cho tới bây giờ đều chỉ có người bị đuổi ra, chứ chưa từng có ngươi nào... lại?”
Lưu Trưng đã muốn tính toán quay đầu đi hướng cánh cửa.
”Ngươi.”
“Ân, vào đi thôi.” Lưu Trưng thản nhiên nói.
Vừa vào cửa đã có thể cảm nhận thấy sự ồn ào đặc biệt trong sòng bạc, làm cho đầu người ong ong. Lưu Trưng cảm thấy có chút đau đầu, nàng nhìn qua xung quanh liền tìm được vị tiêu sư lúc trước. Hắn chính là đang cược cao hứng, toàn bộ mặt sung huyết đến đỏ bừng.
Hắc y nam tử đi trước tới thang lầu bên cạnh, giơ tay lên: “Tiểu huynh đệ, mời lên lầu.”
Trên lầu? Nhưng thật không nghe thấy động tĩnh gì.
Lưu Trưng chậm rãi đi lên thang lầu, lại phát hiện không khí trên lầu hai cùng đại đường dưới lầu một hoàn toàn tương phản. Lầu dưới ồn ào tiếng người, trên lầu lại yên tĩnh đến mức cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Toàn bộ lầu hai chỉ bày một bàn cược.
Chiếu bạc bên này ngồi một áo trắng nam tử. Đứng phía sau còn có thủ hạ mặc áo xanh đeo kiếm. Hai người họ đều đứng quay lưng về phía Lưu Trưng, nhìn không thấy bộ dạng. Chiếu bạc đối diện là một nữ nhân tươi cười quyến rũ, khoảng trên dưới ba mươi, gặp hắc y nhân mang người lên, liền lập tức đứng dậy, hướng Lưu Trưng liếc nhìn từ trên xuống dưới, cười càng quyến rũ: “Công tử, mời ngồi.”
Hai người cùng nhau mở chén, đương nhiên là Lưu Trưng thua. Tùy tiện lác vài cái, nàng chỉ ra chín điểm, mà Thượng Quan Sách Vân đổ ra hai lục, một ngũ, mười bảy điểm. Hắn để lại chút thực lực, cóý muốn thử.
”Ván thứ hai?” Lưu Trưng đưa tay úp chén xuống.
Thượng Quan Sách Vân gật đầu, trong ánh mắt có vài phần đắc ý.
Hiển nhiên ván thứ hai khiến cho mọi người sợ hãi.
Bởi vì Lưu Trưng lúc này không giống lần đầu tiên, mềm mại vô lực lắc mấy cái, mà chiếu theo thủ pháp mà Thượng Quan Sách Vân dùng ván trước làm theo một lần, ngay cả độ mạnh yếu cũng không kém một phần. Thượng Quan Sách Vân lúc này có hơi biến sắc, giữ vững tinh thần cũng lắc một hồi. Lâng này động tác hơi có biến hóa, Lưu Trưng lại cẩn thận nhìn rồi âm thầm nhớ kỹ.
Lúc mở ván thứ hai là lúc Tần Ngọc Nương đôt nhiên nở nụ cười, nói một câu: “Thú vị, thật là thú vị.”
Thượng Quan Sách Vân vừa kinh ngạc nhưng lại thoáng chút an tâm. Hắn chậm rãi mở chén, lường trước chính mình nhất định cả ba cái đều là lục, ai có thể ngờ mở ra lại thấy dĩ nhiên là một lục hai ngũ, mười sáu điểm!
Hòa.
Thượng Quan Sách Vân mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng mà ván thứ ba lại cùng ván thứ hai không sai biệt lắm.
Lưu Trưng lại lắc chiếu theo thủ pháp ván vừa rồi của Thượng Quan Sách Vân. Thượng Quan Sách Vân lúc này như lâm đại địch, tập trung lắc một trận. Lúc lắc xong đầu đã đầy mồ hôi.
Tần Ngọc Nương thấy, hô một tiếng: “Ngườ đâu, tới đưa lên cho Thượng Quan thiếu chủ một cái khăn ấm đi.”
Sau câu nói kia liền mở chén, Lưu Trưng mở chén ra, bên trong rõ ràng cả ba cái đều là lục! Mà bên Thượng Quan Sách Vân là hai lục, một ngũ, mười bảy điểm!
Lần này ngay cả tên ngốc cũng có thể nhìn ra là có quỷ!
Thượng Quan Sách Vân sắc mặt xanh mét. Mà người hầu áo xanh theo sau hắn cũng đưa tay lên thân kiếm, bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm liều mạng.
“ Xem ra hôm nay vận may của Thượng Quan thiếu chủ không được tốt!” Tần Ngọc Nương cười cười nhìn Thượng Quan Sách Vân: “ Bất quá, ta xưa nay cũng biết Thượng Quan thiếu chủ nhân phẩm cao, chắc sẽ không quỵt nợ đâu. Người tới -----”
Một tiểu nha đầu đê mi thuận nhãn (bộ dạng ngoan ngoãn) không biết từ nơi nào chui ra: “ Tuân lệnh.”
”Nhanh mang giấy bút đến, để cho Thượng Quan thiếu chủ lập khế ước tự nguyện đem vị hôn thê của mình là Nan Cung Nhã cho vị công tử này. Bất luận vị cộng tử này đem làm vợ, làm thiếp vẫn là làm nô tỳ... Thượng Quan thiếu chủ cả đời cũng không được hỏi đến.” Tần Ngọc Nương tuy đang cười, nhưng Lưu Trưng cảm thấy trong nụ cười của nàng có một cỗ hàn ý không thể nói rõ.