Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 42 : Tình ý
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Nam Cung Nhã là bị đói tỉnh.
Lúc sau tỉnh lại, cảm thấy có chút không đúng, nàng theo bản năng giật giật thân thể, lại cảm giác như cả người mệt mỏi, bủn rủn, đau đớn. Nàng trợn tròn mắt, mơ mơ màng suy nghĩ trong chốc lát, giống như...
Bạch hoa, lam hoa...
Rắc ở trong bồn tắm...
Giường hỗ độn...
Còn có ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, hai tay ôn như khiêu khích thân thể của nàng.
Hôm qua...
Nam Cung Nhã lập tức nhớ lại toàn bộ! Nàng vốn là đang tắm, sau lại không biết bị cái gì mê tâm trí, thế nhưng... Nam Cung Nhã thất kinh, theo bản năng sờ sờ trên người, lại phát hiện trên người vẫn êm đẹp mặc y phục. Lòng nàng nhất thời tồn may mắn, vừa định thở phào, lại không cần thận va chạm vào chỗ xấu hổ trên người. Thế nhưng nó lại truyền đến một cảm giác sưng đau, khiến nàng thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Cố tình cửa phòng vào lúc này lại vang lên.
Nam Cung Nhã giận dữ và xấu hổ muốn chết. Quay đầu lôi kéo chăn, đem cả người cuộn vào trong, lăn hai ba vòng vào trong góc giường, nắm chặt lấy góc chăn không chịu nhúc nhích. Rồi lại không chịu được, nín thở lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài chăn.
“Đứng dậy.”
Bên ngoài chăn vẫn vang lên thanh âm lạnh lùng không khác gì ngày xưa, nhưng Nam Cung Nhã nghe vào trong tai lại không thể nào bình thản đối mặt. Mệt nàng còn tự cho mình là đại tiểu thư thế gia, lại không hề có liêm sỉ, phóng đãng cực điểm như vậy... Trong xương nàng dĩ nhiên là loại người như vậy? Nam Cung Nhã càng nghĩ càng thương tâm khổ sở, chỉ hận không thể buồn bực mà chết ở trong chăn.
Lưu Trưng đứng ở bên chờ giây lát, nhưng mà bên trong chăn lại một chút cũng không động. Nàng đơn giản ngồi xuống, đưa tay kéo chăn xuống.
Bên trong lại dùng lực lớn hơn nữa, hung hăng kéo trở về..
Trong lúc kéo qua kéo lại, thế nhưng lại đem chỉ thêu trên chăn kéo đứt mấy cái.
“Nam Cung Nhã!”
Lưu Trưng nhịn không được nhíu mày, thấp giọng trách mắng.
Bên trong chăn rốt cuộc không động đậy, bày ra bộ dáng mặc người xâm phạm.
Lưu Trưng không chút khách khí kéo chăn ra, lại ngây ngẩn cả người.
Trên giương chăn đêm tán loạn, lộn xộn thành một đống, khiến người bị bọc trong chăn càng thêm điềm đạm đáng yêu. Sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt ngấn lệ, giống như cố gắng kìm nén không cho nó rơi ra, tàn nhẫn cắn môi dường như không biết đau vậy.
Tâm của Lưu Trưng liền mềm nhũn, quan tâm đưa tay ra.
Nam Cung Nhã muốn né tránh...
Không né tránh.
Lưu Trưng nâng cằm nàng lên, dùng sức tách đôi môi đang bị cắn chảy máu ra, lại sờ sờ mặt của nàng. Cúi người xuống hôn môi của nàng.
Nam Cung Nhã há miệng thở dốc, cuối cùng đành phải lắc đầu.
Lưu Trưng cũng không nói nhiều, ngồi xuống thay nàng xới cơm, gắp thức ăn, lại đem bát đưa đến trước mặt nàng. Trong lòng Nam Cung Nhã cảm thấy thật ấm, tuy rằng còn kèm theo chút không rõ chua xót.
Nàng đột nhiên hỏi ra vấn đề muốn hỏi.
“Lưu Trưng, ngươi có phải là... thích ta hay không?
“Ân.”
“Vậy... Vì cái gì... sẽ thích ta?” Nam Cung Nhã vừa hỏi ra liền trở nên khẩn trương. Lưu Trưng sẽ trả lời như thế nào? Đáp án kia có thể khiến nàng thất vọng hay không?
Nhưng mà Lưu Trưng chính là giương mắt nhìn nàng một cái, càn thật sự nghĩ ngợi, nói: “Không biết.”
Thế nhưng... Không biết.
Nhưng Nam Cung Nhã cẩn thận nghĩ lại, đáp án này so với đáp án nào cùng đều phải tốt. Nếu Lưu Trưng thật sự nói ra nguyên nhân gì đó, nàng ngược lại chỉ sợ lại lo lắng, sẽ trằn trọc đi suy tư. Lưu Trưng đối nàng tốt như vậy... Nếu nàng bởi vì nguyên do gì đó mới thích nàng. Như vậy, ngày sau có thể hay không bởi vì nguyên do khác lại chán ghét nàng?
Cũng may, Lưu Trưng nói rất đúng “Không biết“.
Nàng không biết chính mình vì sao lại thích nàng, lại vẫn đang thích nàng.
Tại sao?
... Cũng thế.
Nàng cũng không hiểu vì sao đối với nàng sinh ra tình ý. Từ này về sau khó có thể dứt bỏ.
Các nàng ngồi đối diện nhau, đang dũng bữa chiều.
Trời đã tối đen, ngọn đèn trong phòng thắp lên mơ hồ. Trong lòng Nam Cung Nhã nhớ tới vết thương trên tay Lưu trưng bị nàng cắn, nhưng nàng còn chưa mở miệng hỏi, Lưu trưng lại lên tiếng trước.
“Cởi quần áo ra.”
“...”
Lưu Trưng tựa hồ cũng cảm thấy cách nói của mình có chút không ổn, dừng lại một chút bổ xung thêm một câu: “Đau ở chỗ nào? Để cho ta xem một chút.”
Nguyên lại nàng đã nhìn ra.
“Không... Không cần! Ta chỗ nào cũng không đau!”
Lưu trưng nhăn mày, sắc mặt trầm xuống.
Nam Cung Nhã lại chỉ muốn phá cửa mà chạy!