Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 45 : Tư hội

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Từ nhỏ, trong nhận thức của Nam Cung Nhã, người thích dội nước lã vào lúc nàng có tâm tình tốt, nếu không phải Công Nghi Ngưng, vậy nhất định là Nam Cung Tụng.



Lúc này nghe thấy tiếng nói kia, căn bản không cần phải quay đầu lại cũng biết là ai.



Cho nên Nam Cung Nhã lười phản ứng.



Nhưng người phía sau lại vẫn cười hì hì tiến tới: “Tiểu Nhã Nhã, ngươi trở về đã nửa ngày, cũng không hỏi tới ta nửa câu, quả thật đã quên tình lang liền quên đệ đệ. Ngươi cũng biết, chuyện ở Cẩm Quỳ sơn trang cực kỳ nguy hiểm! Ta thiếu chút nữa liền không về được!”



Nam Cung Nhã vốn là quyết định cố ý không để ý tới hắn, nhưng nghe đến đó, vẫn là không nhịn được quay đầu lại. Bất quá nàng vẫn phụng phịu giáo huấn trước một hồi: “Nam Cung Tụng! Ngươi đã tự xưng đệ đệ, nên nhớ rõ gọi ta một tiếng tỷ tỷ!”



Nam Cung Tụng lộ khuôn mặt tươi cười, bất đắc dĩ nhún vai: Được rồi, tiểu... tỷ tỷ.”



Nam Cung Nhã liếc trắng, cẩn thận đoan trang, lại thấy Nam Cung Tụng so với mười ngay trước quả thực tiều tụy hơn một chút, nghĩ đến chuyện ở Cẩm Quỳ sơn trang nhất định là rất mạo hiểm, liền cũng nản lòng, chỉ hỏi hắn: “Cẩm Quỳ sơn trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có bị thương không? Công Nghi Ngưng thế nào?”



Nam Cung Nhã cẩn thận hỏi, Nam Cung Tụng cũng khó đước trở nên đứng đắn.



“Cũng không có gì, chính là bi một đám quái vật vây công... Ta cùng đại ca cùng vai người quen biết khác kết bạn xuống núi, nhưng thật ra không gặp chuyện gì. Chẳng qua, sau ta lại nghe nói Cẩm Quỳ sơn trang bị người diệt môn, Đoàn trang chủ cũng bị người giết, Ai... Giống như đám quái vật kia vẫn còn trong sơn trang lục lọi tìm kiếm, cũng không biết là đang tìm cái gì.” Nói tới đây, Nam CUng Tụng lại dừng một chút, mới mất tự nhiên nói: “Về phần nàng...”



“Nàng?” Nam Cung Nhã nhướn mày.



“Nàng cho dù ngày thường có chút lợi hại, nhưng vẫn là nữ tử. Ta đi được nửa đường, nghĩ đến nàng lân này không mang người nào đi theo, lại nhanh chóng trở về tim kiếm. Lúc sau... Ta cùng nàng một đường xuống núi, đều bị vài vết thương nhẹ. Cuối cùng hữu kinh vô hiểm.” Nam Cung Tụng làm bộ không thấy ý đùa cợt trong mắt của Nam Cung Nhã, nói tiếp: “Sau khi xuống núi, nàng vô luận như thế nào cũng không chịu di cùng đường với ta. Ta ở dưới chân núi cùng nàng đợi mấy ngày...”



“Ngươi đem nàng bỏ lại một mình?” Nam Cung Nhã mở trừng to mắt.



“Đương nhiên không có! Ta là loại người này sao?” Nam Cung Tụng vô cùng không khách khí liếc nàng một cái: “Sau khi đợi người của nàng đến đón, ta còn không quá yên tâm, nhưng nàng lại không cho ta tiễn. Ta chỉ có thể lén đi theo phía sau vài ngày. Xác định không gặp biến cố nào, mới trở về.”



“Nga...” Nam Cung Nhã lại lộ ra một biểu tình hoang mang: “Ngươi nói cả nửa ngày nàng, nhưng cái nàng này rốt cuộc là ai nha?”



Thần sắc của Nam Cung Tụng trở nên mất tự nhiên.



“Ai a, ai a?” Nam Cung Nhã cười đẩy hắn: “Nói mau!”



Nam Cung Tụng quay đầu đi, ngạo khí nói: “Ngươi nếu không biết là ai, vậy không có gì hay để nói.”



Nam Cung Nhã càng cười to hơn.



Về nhà được nửa ngày, nàng trong chốc lát lo lắng, trong chốc lát sốt ruột, tới khi gặp được Nam Cung Tụng mới tính thoải mái trong chốc lát. Nhìn thấy Nam Cung Tụng trốn tránh không đáp, nàng nhịn không được vạch trần hắn: “Đừng cho là ta không biết! Ngươi từ nhỏ liền không chịu gọi ta là tỷ tỷ, hơn phân nửa nguyên nhân cũng bởi vì nàng. Ngươi cho ngươi không gọi hai chúng ta tỷ tỷ, chúng ta liền không coi ngươi là đệ đệ?”



“Ngươi...”




Vẫn là Nam Cung Nhã.



Chờ mọi thứ chuẩn bị tốt, Nam Cung Nhã lại vung tay đuổi nha hoàn ra ngoài, lại đem cửa sổ đều đóng kỹ, mới nói: “Tốt lắm, mau tắm đi.”



Phòng ngủ của nàng cũng không lớn lắm, Bồn tắm để ở giữa nhà, không hề che đậy.



Nhưng Lưu Trưng tuyệt không ngượng ngùng hay xấu hổ, bỏ kiếm trong tay, liền bắt đầu cởi y phục. Lúc cởi đến còn tiết y, nàng còn không có thế nào, Nam Cung Nhã đã xấu hổ đỏ mặt trước, nhanh chóng quay người.



“Ta... Không nhìn ngươi.”



Lưu Trưng nhíu mày nhịn không được buồn cười.



Nếu là nhìn thì lại làm sao?



Nam Cung Nhã dựa ở bên cạnh, nghe được tiếng nước chảy ở đằng sau, nàng mới dần dần thả lỏng hô hấp, chính là nghĩ tới một vấn đề khác: “Ngươi là... Vào bằng cách nào? Ngươi làm sao biết ta ở nói này?”



Sân của nàng chính là nơi ở sau nhất trong Nam Cung gia, hơn nữa mấy ngày trước đây, Nam Cung Phong phái hai người hầu đứng ở ngoài cửa ngày đêm không ngừng coi chừng, giống như hai môn thần vậy.



Lưu Trưng chìm ở trong bồn tắm, trước tiên lấy nước rửa sạch mặt mới nói: “Trèo tương vào. Nguuyeen bản không biết, đi lung tung, thấy được đèn.” Lúc ấy nàng đang có chút mê mang, Nam Cung gia không nhỏ, phòng ốc nhiều, thật đúng là khó tìm. Nàng ẩn núp một lúc, trùng hợp nghe được vài nha hoàn nói chuyện, tìm trái tìm phải, cơ hồ sẽ lạc đường. Đang nghĩ ngợi có cần bắt một nha đầu đến đề hỏi chuyện, lại không nghĩ tới vừa nhấc mắt đã thấy dạ quỳnh hoa đăng sáng ngời.



Giống như đang chỉ dẫn cái gì...



Mà dưới hoa đăng kia, đúng là “Hữu tâm nhân” của nàng.



Nam Cung Nhã nghe vào tai lại là một tư vị khác.



-------- Nửa đêm trèo tường, đến hoa viên tiểu thư khêu các tư hội (hẹn hò).



Kiều đoạn như vậy, rõ ràng là bức họa trong chuyện xưa về công tử giai nhân. Lúc này thế nhưng lại thật sự phát sinh ở trên người mình. Mà chuyện tình trên người mình, lại hoàn toàn bất đồng với tranh minh họa.



Hai người các nàng đều là nữ tử, lại mến nhau hiểu nhau.



Cá nhân nàng thầm nghĩ, cũng không cần hứa nguyện đời đời kiếp kiếp, chỉ cần cả đời này cả đời này...



Không hề chia lìa.



Nàng liền thỏa mãn.