Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 63 : Đột biến
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Trong lòng Lưu Trưng khồn phải không có nghi hoặc.
Tuy rằng các nàng lúc trước từng cùng Long Hưng tiêu cục có tình cảm lúc cùng đường, hơn nữa Liêu Uy đối với các nàng có nhiều chiếu cố, lúc trước Chương Thừa Hiên cũng chỉ điểm cho nàng không ít chuyện trên giang hồ, thậm chí còn nói cho nàng mật đạo dưới chân núi, để cho nàng cùng Nam Cung Nhã đào tẩu...
Nhưng giờ khắc này, người không nên xuất hiện, lại xuất hiện ở chỗ này.
Thật là làm người ta hoài nghi.
Chương Thừa Hiên đương nhiên là người thông minh, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra sự đề phòng của Lưu Trưng, vội vàng giải thích: “ Chuyến đi này của ta xem như là việc riêng, vẫn không đi cùng người trong tiêu cục.”
“Nga.”
Lưu Trưng bất động thanh sắc, kéo Nam Cung Nhã lại càng gần mình.
Nam Cung Nhã liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng đem những miên man suy nghĩ trong đầu đều biến mất, cảm nhận được sự ấm áp từ trên tay Lưu Trưng truyền lại, lòng của nàng lập tức mềm mại hơn vài phần.
Lưu trưng là cùng với nàng một chỗ.
Lưu Trưng... Là người của một mình nàng.
Nàng mặc niêm ở trong lòng hai lần, dần dần giống như đã thật sự khiến cho lòng mình an ổn xuống.
“Nhìn ra hai vị cô nương là muốn lên Thiên Tiêu Phong?” Chương Thừa Hiên tựa hồn cũng không ngại thái độ lãnh đạm của nàng, ngược lại vẫn nhiệt tình nói: “Đúng lúc chúng ta một đường đồng hành, cũng coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ta nghe nói trên núi không yên ổn, có tuyết yêu gì đó, cũng không thiếu mãnh thú lui tới.”
“Mãnh thú? Nơi lạnh như vậy vẫn có mãnh thú?”
Nam Cung Nhã nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
“Không sai, nghe người ta nói, trên Thiên Tiêu Phong từng có tuyết lang lui tới.” Chương Thừa Hiên giải thích: “Tuyết lang chịu rét rất tốt, trời sinh tính tình hưng mãnh, từng có vài giang hồ cao thủ đều bởi vì quá mức khinh suất mà tang mệnh.”
“Chúng ta... Như thế nào chưa nghe nói qua?” Nam Cung Nhã trong lòng hy vòng có chút may mắn: “Có phải ngươi bị người lừa bịp không? Hoặc là tuyết lang cùng giống như tuyết yêu là lời đồn đại truyền ra ngoài thôi?”
Chương Thừa Hiên cười nói: “Tuyết yêu tự nhiên là giả, nhưng tuyết lang là thật. Mới vừa rồi chúng ta ba người cùng đi, ở trên tuyết phát hiện tung tích của tuyết lang.”
Nam Cung Nhã mở to hai mắt hơn nhìn, thật lau mới bắt đầu phản ứng lại: “Vậy là các ngươi.... Các ngươi là đến lùng bắt tuyết lang ư?”
“Không sai.”
“Vậy...”
“Không sai.”
“Vì cái gì ẩn núp ở Long hưng tiêu cục? Băng tằm y? Hoạc là làm nội ứng dẫn người vào Cẩm Quỳ sơn trang?”
“Chặc chặc thế nhưng đoán đứng mười phần.”
Lưu Trưng sờ sờ túi tiêng bên hông, chọn ra vài loại thuốc chữa thương, cần thận rắc lên vết thương của Nam CUng Nhã. Lai xẽ một mảnh vài lớn trên áo của mình. Cản thận thay nàng băng bó.
“Chuẩn bi gì đó nhưng thật ra đầy đủ hết.” Chương Thừa Hiên cũng không có nóng nảy. Một bên nhìn động tác của nàng một bên châm rãi nói: “Chẳng qua, làng này không giống bình thường, nó được phủ chủ của chúng ta lấy linh dược cùng hàn độc nuôi nấng lên. Những thuốc này của ngươi... Chỉ sợ còn kém một chút.”
Lưu Trưng vẫn không nơi tay, thấy sắc mặt Nam CUng Nhã khó coi. Nàng nghĩ nghĩ, lại lấy ra từ trong lòng bình sự mẹ nàng đưa cho, đổ ra một viên, để vào trong miệng Nam Cung Nhã. Tiếp theo nàng vân công, thử lấy chân khí của mình làm dẫn, dùng dược lực hóa giả độc trong cơ thể Nam Cung Nhã.
“Cái gì cần nói đều đã nói không sai biệt lắm.” Chương Thừa Hiên nói: “Hiện tại nên động thủ.”
Lưu Trưng vẫn ngồi dưới đất, thế nhưng cũng không phản ứng.
“Diệp cô nương rút kiếm đi.”
“Nhiệm vụ của ngươi... Là cái gì?”
Lưu Trưng cũng không thèm xem liếc mắt Chương Thừa Hiên lấy một cái, lại đột niên hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vây.
Chương Thừa Hiên cũng sửng sốt: “Có ý tứ gì?”
“Nhiệm vụ lên Thiên Tiêu Phong của ngươi.”
Chương Thừa Hiên tựa hồ liệu định sẽ lại không có biến cố. Thế nhưng vô cùng sảng khoái trả lời nàng: “Giết ngươi, đoạt Lăng Vân kiếm, bắt Nam Cung Nhã.”
“Nga.” Lưu Trưng gật đầu.
“Bất quá, xem bộ dạng hiện tại của Nam Cung Nhã, mang nàng đi cũng là một phiền toái. Không bằng đều giết sạch sẽ.” Chương Thừa Hiên lại nói: “Ta đây cũng là một mảnh hảo tâm, cho các ngươi tiểu tình nhân tổn hại luân thường, vi thiên đạo... Chết cùng một chỗ. Đã chết sau này vẫn có thể cùng nhau. Nói vậy các ngươi nhất định sẽ rất cảm kích ta.”
“Ân.” Lưu Trưng thế nhưng vô cùng đồng ý: “Ngươi có biết cũng không ít.”
“Đó là tự nhiên, trước khi giết người tổng phải điều tra rõ ràng đối tượng.”
“Chẳng qua...” Lưu Trưng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn: “Trước đây, ta còn có một chuyện ngươi không biết muốn nói cho ngươi.”