Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 73 :
Ngày đăng: 20:24 21/04/20
Theo thời gian trôi qua, Nam Cung Nhã dần có tâm sự.
Tâm sự này kỳ thật đã có từ rất sớm, chính là sau khi cùng Lưu trưng thành thân, số lần nàng nghĩ đến càng nhiều một ít. Hiện tại Lưu Trưng ban ngày búi tóc mặc váy sam. buổi tối thả tóc, chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng manh, nằm cạnh thân thể của nàng...
Nam Cung Nhã có điểm khó chịu.
Loại khó chịu kìm lòng không được.
Cho dù cùng Lưu Trưng hết lần này đến lần khác, cơ hồ đều đem dục vọng cùng khí lực trên người nàng ép cạn, nàng vẫn là cảm thấy trong lòng óc nơi vẫn bất mãn. Cái không đủ này không phỉ ở trên người mà ở trong lòng.
Nam CUng Nhã tìm cách thật lâu, nghĩ muốn tìm cơ hội ám chỉ một chút, nói tới chuyện này.
Chỉ tiếc, mỗi một lần nàng còn chưa kịp nhắc tới cái gì, Lưu Trưng đã đè ép lên trước, trêu chọc vài cái, nàng liền ý loạn tình mê. Mê loạn ở bên trong, một nửa bởi vì Lưu Trưng vỗ về chơi đùa, còn có một nửa khác là nàng...
Khó chịu.
Nhưng là Nam Cung Nhã cũng hiểu được, nàng cho dù có luyện vài năm ly hoa châu cũng không đánh lại Lưu Trưng.
Không thể cứng rắn, vậy đành phải dùng tới mềm đi đòi.
Một hôm, nam Cung Nhã đã sớm tắm rửa xong, đoan đoan chính ngồi trên giường chờ Lưu Trưng. Lưu Trưng cởi áo khoác, thấy biểu tình nàng nghiêm túc, không khỏi có chút buồn cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Buổi tối hôm nay, không cho ngươi tiếp... tiếp tục khi dễ ta.”
Lưu Trưng thoáng nhìn thấy trên người nàng mặc áo ngủ thật kín, gật gật đầu:“Nga.” Nàng là nghĩ Nam Cung Nhã lại đang hờn dỗi, hoặc là thật sự là không muốn, vì thế liền không miễn cưỡng. Cuối cùng nghĩ nghĩ, Lưu Trưng mặc áo ngủ nằm xuống.
Nhưng vừa mới nằm xuống, nam Cung Nhã liền từ bên cạnh leo lên, ghé vào trên người nàng.
“...”
“Lưu Trưng....”
“Ân?”
“Ta... Nghĩ muốn... Muốn... Ngươi.”
Nam Cung Nhã trừng mắt, đem những lời Lưu Trưng nói với nàng khi lần đầu giao hảo cùng nàng đọc lại một lần từ đầu tới cuối. Chính là nàng bởi vì nghĩ muốn cường điệu rõ ràng từng chữ, ngược lại những lời này có vẻ cứng ngắc, khí thế có chút không đủ.
Biểu tình của Lưu Trưng có chút côt quái.
--------Như là muốn cười, lại nghẹn cười.
Nam Cung Nhã nổi giận: Ngươi... Không cho ngươi cười! Còn... Còn có, không được phản kháng.”
“Ân.”
Biểu hiện trên mặt Lưu Trưng trở nên bình thường, nằm không nhúc nhích, tóc đen thả trên gối, cuộn lại uốn lượn, càng làm nổi bật lên da thịt trắng mịn như ngọc của nàng. Hai con mắt của nàng sáng long lanh, lưu luyến ôn nhu nhìn Nam Cung Nhã.
Nam Cung Nhã bị nhìn trong lòng thấy ngứa, cúi người hôn đi xuống.
Đầu tiên là môi.
Môi của Lưu Trưng có chút mát, nhưng thật mềm. Nam Cung Nhã dán mặt lên, quấn lấy thật lâu, cuôi cùng đem đầu lưỡi dò xét vào, tinh tế nhấm nháp một phen. Nàng mơ mơ màng nghĩ, Lưu Trưng thật sự rất mê người, giống như... Giống như yêu tinh vậy... trong lúc mơ hồ như vậy, người bị hôn còn không như thế nào, người hôn lại nhịn không được phát ra thanh âm.
Nàng để chân trần, lộ ra đầu gối trắng như tuyết. Trên người chỉ có một bộ áo choàng rộng thừng thình, lộ ra một bên vai trần. Tóc dài thả, từ trên trúc tháp rơi xuống phía dưới, sắc mặt nhu hòa, tư thái nhàn dật đến cự điểm.
Nam Cung Nhã nổi lên lang tâm, cởi giày nằm lên.
“Lưu Trưng.”
“Ân?”
Ánh mắt của Lưu Trưng nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.
Nam Cung Nhã rất là bất mãn, đưa tay gạt quyển sách trên tay Lưu Trưng, ném ở một bên bàn. Lưu Trưng nhìn nàng một cái, không nhúc nhích. Nàng liền đánh bạo ngồi khóa ở trên ngườ Lưu Trưng, đưa tay mò vào bên trong áo choàng rộng thùng thình.
“Bây giừ ư?” Lưu Trưng nhíu mày.
Trả lời nàng là đôi môi của Nam Cung Nhã tiến sát lên, cùng với đôi tay giảo hoạt đang dần dần mò xuống dưới.
Lưu Trưng ôm thắt lưng Nam Cung Nhã.
Nàng tuyệt không để ý, Nam Cung Nhã hết lần này đến lần khác tìm cách như thế nào để “ăn” được nàng.
Đại khái Nam Cung Nhã tự mình cũng không phát hiện, ánh mắt của Nam CUng Nhã so với bình thường không giống nhau, bên trong lóe ra vẻ giảo hoạt quang mang, giống như tiểu hài tử hoài tâm tư ăn vụng kẹo. Cũng bởi vậy, nam Cung Nhã không hề kiêng dè việc giường đệ chị hoan, cũng không tiếp tục xấu hổ, thậm chí còn ngày càng trở nên chủ động, càng ngày càng có hưng trí.
Đây là điều Lưu Trưng rất thích nhìn thấy.
Cho nên nàng cũng nguyện ý phối hợp.
Quần áo đều tán tác rối loạn, dây dưa cùng một chỗ.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai người thở dốc, ôn nhu nỉ non.
Nhưng Lưu Trưng vẫn còn lưu nửa phần thần trí, nàng tựa hồ nghe thấy có người từ bên ngoài cửa sổ vội vàng đi qua.
“Tiểu Nhã Nhã, nghe nói tiệm y phục trên thị trấn mới có hàng mới, chúng ta cùng đi...”
Cửa phòng mở.
“Đừng vào trong------”
Lưu Trưng vội vàng ngăn cản, thuậ tiện thở hổn hển.
Hoa Cô ở ngoài cửa nghe thấy không đúng, vội vàng dừng chân, đem cửa vừa mới đẩy ra khép lại.
“Các người.... Cũng không khóa cửa...”
Nam Cung Nhã đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, cả người đều chôn trên người Lưu Trưng, mặt cũng không dám nâng lên. Lưu Trưng nhịn không được cười khổ, Nam Cung Nhã như thế nào nghĩ muốn “Ăn” lại không nhớ cài cửa lại? Nhưng Lưu Trưng khó mà nói nàng, chính là vỗ vỗ lưng Nam Cung Nhã để trấn an.
Hoa Cô ở ngoài cửa do dự trong chốc lát, xoay người quyết định đi rồi.
“Tiểu Nhã Nhã, chờ các ngươi... Xong việc, nhớ tới tìm ta. Bộ y phục này, ngươi nhất định sẽ thích!”
“...”