Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 8 : Linh tà

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Cuối cùng Lưu Trưng cũng lui bước, mua một chiếc xe ngựa nhỏ nhét Nam Cung Nhã vào. Chính mình thì ngồi ở bên ngoài đánh xe.



Bất quá Nam Cung Nhã mới không thành thật ngồi một mình trong xe. Trong chốc lát nàng thò đầu ra hỏi Lưu Trưng khát hay không khát, trong chốc lát lại chui ra, nhét một khối điểm tâm cho Lưu Trưng. Cuối cùng đơn giản đem liêm xe kéo lên, đặt mông ngồi cạnh Lưu Trưng, thì thầm cùng nàng nói chuyện.



Đương nhiên, đại đa số thời điểm đều là Nam Cung Nhã nói, Lưu Trưng thực ngẫu nhiên mới “Ân” một tiếng.



Hai ngày sau đi được thật sự thuận lơi. Một đường đi đều là trấn nhỏ, cỏ thể tìm được khách điếm ngủ trọ. Mà nhát như Nam Cung Nhã từ khi biết Lưu Trưng là nữ tử liền hoàn toàn dính lấy nàng, không dám đi loạn. Thậm chí buổi tối cũng muốn đồng giường cộng chẩm… Chẳng qua đều bị cự tuyệt một cách vô tình.



Nhưng càng đi về phía trước, người ở liền càng dần thưa thớt.



“Nơi này thoạt nhìn thật đáng sợ…” Nam Cung Nhã ôm cánh tay lui vào trong xe ngựa.



Kỳ thật cái nơi gọi là “đáng sơ” chỉ là một rừng cây nhỏ. Chính là lúc này sắc trời đã tối, trong rừng lại không có người ở, có vẻ có chút âm trầm. Chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lăn trên sỏi đá vọng lại trong rừng cây.



“Chúng ta đêm nay ở chỗ nào? Nếu qua cánh rừng này vẫn không tìm được nhà nào đâu?” Chẳng được bao lâu Nam Cung Nhã lại nhô đầu ra hỏi.



“Vậy ngủ ngoài trời.” Lưu Trưng mặt không đổi sắc.



Nam Cung Nhã run rẩy lên.



Nhưng mà vận khí của các nàng không tệ lắm. Ra khỏi rừng cây nhỏ, tiện đường đi them một đoạn. Lưu Trưng nhảy xuống xe ngựa, đẩy ra cỏ dại ven đường, nhìn thấy một tảng đá lớn trên mặt đất. Trên tảng đá có khắc hai chữ to “Linh Tà”, cũng không biết có ý gì. Đi tiếp lên phía trước, là một thôn nhỏ.



“Đây… Là địa phương nào?” Nam Cung Nhã nhô đầu ra khỏi trong xe.



Lưu Trưng lắc đầu, nàng cũng không biết.



Nhưng không hiểu vì sao, nàng tổng cảm thấy khối đã có khắc hai chữ “Linh Tà” có chút cổ quái. Nhưng nếu nói cổ quái ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được. Trực giác?



Lưu Trưng thở dài, dắt xe ngựa đi lên phía trước một đoạn.



Vào trong thôn, đi chưa được bao xa, các nàng liền gặp người. Đó là một cô gái mặc quần áo vải thô, nhìn nhiều nhất chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, có một đôi mắt to lung liếng. Trên tay cầm một rổ rau xanh, tò mò nhìn chăm chăm vào xe ngựa của các nàng.



Lưu Trưng không lên tiếng, ho nhẹ một cái. Lúc sau hướng bên trong xe gọi: “Xuống xe.”
“Xem đủ chưa?”



Lưu Trưng con mắt lưu chuyển, thần sắc lạnh lùng.



“Xem… Không… A không phải, ta là nói...’ Nam Cung Nhã nói năng lộn xộn. Nhất là đối diện với cặp mắt lạnh như băng dường như xem thấu hết thảy của Lưu Trưng, đại não của nàng nháy mắt liền trống rỗng. Vì thế nên nàng rất nhanh cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt dừng ở trên áo khoác Lưu Trưng vừa mới cởi ra. Quả nhiên rất nhanh tìm trở về tỉnh táo, vì thế nhanh chóng nói lại: « Ta chính là cảm thấy được... Ngươi vừa xinh đẹp lại có... dáng người tốt như vậy, quả thực là trời sinh như như cái mắc áo, mặc cái gì cũng hảo nhìn, ta... Ngay cả ta cũng có chút hâm mộ... «



Đúng, còn có điểm ghen tỵ!



Đúng, nàng có cảm giác « Châu ngọc ở bên, mình người ô uế »



Nàng quả thực liền...



Ai, đều là nữ nhân, như thế nào chính mình còn kém nhiều như vậy?



Nam Cung Nhã đem ý niểm chuyển quá mười lần, chờ phục hồi lại tinh thần, di nhiên quên lúc trước mình thất thố. Toàn bộ đầu óc cũng chỉ nghĩ “Mình rốt cuộc vì cái gì kém như vậy”…



Lưu Trưng thế nhưng còn thật sự cân nhắc một chút. Cũng thật sự đánh gia một vòng Nam Cung Nhã.



Nam Cung Nhã ngày thường tươi đẹp động nhân, cười rộ lên mi nhã cong cong. Trong ánh mắt tựa hồ còn luôn mang theo ánh sang long lanh. Cả người từ trên xuống dưới đều mang theo sức sống bừng bừng, tựa hồ vĩnh viễ sẽ không suy yếu hay mệt mỏi.



Như vậy không tốt sao?



Cho nên Nam Cung Nhã nói hâm mộ thậm chí ghen tỵ mình. Lưu Trưng không qua tin tưởng. Nàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cong không ngủ? Ngày mai sáng sớm đã phải đi.”



“A, Sáng sớm? Sớm là bao nhiêu?!”



Nam Cung Nhã sốt ruột, thực hiển nhiên đã quên mất vấn đề quan trọng



« Rất sớm »



Lưu Trưng đáp như thế.