Diệt Thế Kỷ

Chương 12 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


“Luật, đây là trà Long Tĩnh ngươi thích uống.” Tần Trạm đưa lên một tách trà nóng bốc hơi nghi ngút.



Quý Phi Yên giờ mới rõ lúc nãy Tần Trạm hoa tay múa chân trên menu là làm gì. Trong lòng không hiểu có chút chua xót, Tần Trạm nhớ rõ nàng thích uống gì, cũng biết Văn Nhân Luật thích gì.



Quý Phi Yên, theo bản năng, không để ý đến Văn Nhân Lẫm cũng đang có mặt tại đó, mà Tần Trạm cũng không gọi đồ uống giúp y. Lúc nãy, Tần Trạm có hỏi nàng uống gì, mà với Luật, hắn lại chủ động tự mình chuẩn bị tốt thứ Luật thích uống. Cách đối xử với hai người, cho thấy quan hệ thân sơ thế nào, Quý Phi Yên không muốn nghĩ tới.



Tại hội sở chuyên phục vụ tầng lớp đặc biệt này, tất cả đồ ăn thức uống đều hoàn toàn được lấy từ thiên nhiên, mang hương vị thuần khiết nhất. Đối với loại hương vị không hề ô nhiễm này, Luật thực sự thích.



Luật không khách khí, tiếp nhận tách trà mà Tần Trạm đưa đến, độ ấm vừa phải, uống vào không thấy quá nóng, hương trà thanh thanh tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Thế nhưng, tiếp nhận trà, không có nghĩa Luật sẽ đối Tần Trạm ôn hòa.



Khẽ nhấp một ngụm, Luật đặt tách trà xuống. Nước trà ngọt lành kia cũng không khiến cho lời lẽ của Luật trở nên hòa ái, chỉ nghe hắn nói, “Không tồi. Tần Trạm, ngày hôm qua ta mới đính hôn, hôm nay ngươi liền thông đồng với vị hôn thê của ta.” Ngữ điệu mang theo vẻ trêu tức, thế nhưng những người ở nơi này đều cho rằng Luật đang phẫn nộ.



Là nữ nhân, mặt mũi Quý Phi Yên rất mỏng, huống chi Luật dùng từ khó nghe như vậy, nàng lại là nhân vật chính trong đó, khó tránh khỏicó cảm giác tức giận.



“Luật, ngươi đã hiểu lầm, ta cùng Phi Yên…” Tần Trạm định giải thích.



“Phi Yên a, gọi nhau thân mật làm sao.” Luật liền lập tức cắt ngang, khẳng định ngay gian tình của hai người.



“Văn Nhân Luật, ta cùng ai ở chung, ngươi không có tư cách hỏi.” Quý Phi Yên nhìn thấy người trong lòng mình bị yếu thế, liền lên tiếng bênh vực.



“Ngươi là vị hôn thê của ta.” Một cái cớ thật tốt, Luật liền sử dụng không chút khách khí.



“Hôn ước của chúng ta tùy thời có thể giải trừ.” Quý Phi Yên mỉm cười tự tin, trên tay nàng có một lá bài tuyệt hảo, không sợ Văn Nhật Luật không đi vào khuôn phép.




“Luật, ngươi đang giấu giếm chuyện gì?” Tần Trạm nhìn Luật đang bước về phía cửa, hỏi.



“Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn.” Luật cũng không quay đầu, đáp lại.



“Nếu biết thì sao?” Tần Trạm vẫn không buông tha.



Luật mở cửa, nhìn Tần Trạm, thu hồi nụ cười, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên sự lãnh khốc, không giống với nét lạnh như băng của Văn Nhân Lẫm, loại lạnh này thâm thúy như đêm đông, “Đã biết, ngươi chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng.” Mà bản thân hắn, lại ngu xuẩn ôm lấy một tia hy vọng, một hy vọng đầy thống khổ.



Cửa đóng lại, ngăn cách hai không gian.



Tần Trạm không đuổi theo, xoay lưng về phía Quý Phi Yên, che giấu nét bi thương trong đáy mắt, Luật, ta không thể chia sẻ cùng ngươi sao?



.



Ra khỏi tòa kiến trúc mang phong cách cổ kính đầy độc đáo, chậm rãi bước đi dưới ánh mặt trời, nhìn thế giới trăm hoa khoe sắc, thấm đượm sắc xuân rực rỡ, thế nhưng trong đôi mắt đen kia không có lấy một tia ấm áp của ngày xuân, mà  lạnh lẽo đến thấu xương như mặt hồ bị đóng băng.



Hy vọng mỏng manh kia, nhân loại có khả năng nắm bắt sao? Chính vì hiểu được chuyện này vô cùng khó khăn, hắn mới càng thêm tuyệt vọng.



Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh đầy tự giễu, cho dù là thế, hắn cũng sẽ kiên trì bảo lưu lấy tia hy vọng này, cho dù có bị nhân loại oán hận. Hắn không hối hận, nếu nhân loại quả thật có đủ khả năng để bắt lấy sợi dây hy vọng này, hắn sẽ…



END 12.