Diệt Thế Kỷ

Chương 21 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Phòng VIP sang trọng cũng như đắt đỏ nhất kinh đô đã bị Balberith bao hạ. Đứng trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn này, có thể nhìn thấy toàn cảnh kinh đô về đêm qua khung cửa sổ lớn hạ sát nền.



Những ngọn đèn nhân tạo lấp lánh ánh sáng, từ trên nhìn xuống chỉ thấy những đốm sáng nhỏ nổi bật trong màn đêm, xe cộ chạy thành dòng dưới ánh đèn cứ như một dòng sông đang tỏa sáng, đẹp, thật sự rất đẹp, điểm này không ai có thể phủ nhận.



“Khoa học kỹ thuật, những thứ nhân loại chế tạo cũng không phải không có giá trị, ánh sáng từ những ngọn đèn này so ra cũng không kém ánh sao trong màn đêm, ở thời đại không thể nhìn thấy sao trời như hiện tại, cảnh trí như vậy cũng có thể dùng làm thay thế phẩm rồi.” Balberith cầm ly rượu đỏ, đứng bên cạnh cửa sổ nói.



“Ngươi rốt cuộc định làm gì?” Đối với đề tài Balberith vừa khơi lên, Luật không hưng trí đối đáp vòng vo, trực tiếp chuyển đến nội dung chính. Lấy hiểu biết của hắn về Balberith, y tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn cố ý bại lộ chuyện hai người bọn họ quen biết nhau.



Balberith xoay người nhìn Luật, đặt ly rượu lên bàn, ngồi xuống đối diện với Luật. “Yên tâm, lúc này không phải vì xóa bỏ một khu vực nào đó.” Balberith trấn an Luật.



“Ta không lo lắng chuyện này.” Luật phủ nhận. Hắn thật sự không lo lắng. Hắn sớm đã có giác ngộ, cho dù đau lòng, áy náy, hắn cũng không hối hận, việc phải làm hắn nhất định sẽ làm. Nhiều năm như vậy, hắn cũng đã làm rất nhiều lần. “Nói, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?” Ngữ khí mệnh lệnh mang cảm giác áp bách mười phần.



Nếu như là những người khác dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Balberith, hắn đã sớm xử lý đối phương, nhưng hiện tại, người đó là Luật, cho nên Balberith không định làm gì y.



“Nhân loại tuy thực ngu xuẩn, nhưng đôi khi cũng vô cùng thông minh, bọn họ rõ ràng hiểu được rất nhiều, ghi chép lại trên giấy, truyền bá khắp nơi, người đọc chúng cũng rất nhiều, thế nhưng, vì cái gì nhân loại vẫn đi đến một bước này?” Ở xã hội loài người, thông qua các bộ sách của nhân loại, hắn nhìn thấy được trí tuệ của bọn họ, có rất nhiều điểm quan trọng cùng nhận tri chính xác, nhưng cuối cùng nhân loại vẫn chọn sai đường.



Là bởi vì người thật sự thông suốt quá ít, hay là vì tuổi thọ ngắn ngủi khiến bọn họ tình nguyện trầm mê trong sung sướng nhất thời, chứ không cân nhắc cho tương lai về sau? Nhân loại như vậy, liệu có biết hậu quả phải gánh chịu không hề ở tương lai mà là hiện tại? Nếu đã biết, nhân loại sẽ trở nên điên cuồng hay sẽ tỉnh ngộ?



Đối với lời nói của Balberith, Luật không tỏ thái độ gì, nhân loại vốn rất phức tạp, cho dù chính hắn là nhân loại cũng không hiểu hết được.



“Nếu nhân loại có thểhiểu được tri hành như nhất (tri: tri thức, nhận thức; hành: hành vi, hành động, tri hành như nhất nghĩa là hai việc “tri”(biết) và “hành” (làm) phải đi đôi, phải hợp nhất, không thể tách rời; ở đây ý là nói sao thì làm được như vậy) thì, Luật, kỳ vọng của ngươi có lẽ cũng sẽ không quá xa vời như vậy.”



“Đó là chuyện không có khả năng.” Luật khẳng định nói. Nhân loại thật sự rất dễ thay đổi, ở thời đại gian khổ khi trước, bọn họ vẫn biết chân thành cảm ơn*, chính là hiện tại, sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật, hư vinh do tiền tài mang lại, giải trí đa dạng, ngành truyền thông phát triển mạnh, tất cả những thứ đó đều làm cho nhân loại cảm thấy hư không**, mỗi ngày đều trôi qua trong vô vị khiến bọn họ hướng tới cuộc sống kích thích hơn, thậm chí sa đọa. Đây rốt cuộc là tiến bộ hay thoái hóa a?




Đêm nay, Luật không về. Tần Trạm ở lại khách phòng của Văn Nhân gia, không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, một đêm yên tĩnh và an bình, đương nhiên cũng không có động tĩnh nào cho thấy Luật có trở về. Hắn cả đêm không yên giấc, không ngừng lăn qua lăn lại trên giường mà chờ, thế nhưng không đợi được Luật, đến tìm hắn là một quầng sáng lạ rơi xuống từ không trung.



Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Tần Trạm xuống giường, mở cửa sổ, nhìn lên không trung. Đã là rạng sáng, không trung đã trút bỏ tấm áo choàng đen thăm thẳm của đêm tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều điểm sáng đủ màu sắc giống như vô số đom đóm đang nhảy múa, nổi bật giữa nền trời, cảnh tượng đẹp như mộng ảo.



Một điểm sáng màu ngân bạch thánh khiết tựa hồ phát hiện ra Tần Trạm, lơ lửng đến trước mặt hắn. Nó giống như một tiểu động vật, bay một vòng quanh người hắn, bay đến ngang mắt, rồi nhanh như chớp chui vào mi tâm.



Bởi vì quá nhanh, Tần Trạm không kịp phản ứng, bất quá sau đó cũng không thấy cơ thể có gì dị thường hay không khỏe, nhưng vốn là một người thận trọng, hắn vẫn quyết định đi kiểm tra.



END 21.



————–



*khóc* thực sự là bi kịch nha T__T



chương này quá khó nhai ~ bạn [S] chết rồi *phất cờ* ~



mọi người đọc thấy chỗ nào có vấn đề thì thông cảm kiêm góp ý hộ mình nhé ~ não dừng rồi ~



chúc mọi người đọc vui ~



-[S]hizuka-