Diệt Thế Kỷ

Chương 23 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Phòng của Luật ở đâu, Tần Trạm đương nhiên biết, mà việc xưa nay chưa từng có ai được phép đặt chân vào căn phòng ấy, hắn lại càng rõ ràng.



Chuyện Tần Trạm chưa từng biết chính là, phòng của Luật lúc nào cũng khóa, cho nên hắn đâu biết rằng, khi ôm Luật đi đến cửa phòng, trước lúc hắn kịp chạm vào tay nắm, ổ khóa đã được nhẹ nhàng mở ra, không phát ra bất cứ tiếng động nào.



Ở phía xa, “Vậy là vào cửa được rồi nha,” Balberith lay lay ngón tay của mình, người mở khóa chính là hắn, bất quá, Tần Trạm, nhìn thấy phòng của Luật, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?



Tần Trạm không có ý định đặt Luật xuống, thà rằng chính mình khó chịu chứ không muốn để Luật xuống sàn nhà, đặt tay lên tay nắm cửa, cạch một tiếng, mở ra. Hắn cúi đầu bước vào, sau đó, hoàn toàn không tuân theo lời dạy bảo của giáo sư dạy lễ nghi, dùng chân đóng cửa lại.



Ngẩng đầu tìm kiếm vị trí giường, chuẩn bị đặt Luật lên đó, lúc này Tần Trạm mới để ý đến xung quanh, nhìn xem không gian riêng của Luật. Sau khi nhìn rõ cả phòng, Tần Trạm liền đình chỉ cử động.



Một cánh cửa sổ sát đất hơi rộng mở, để mặc làn gió sớm từ ban công lùa vào, rèm cửa màu trắng theo gió mà đung đưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi cả gian phòng, thế nhưng không cách nào khiến cho không gian bên trong trở nên ấm áp.



Màu trắng, chỉ độc một màu trắng, vách tường, rèm cửa, giường, ngay cả sàn nhà cũng là màu trắng, không có bất cứ thứ hoa văn hay màu sắc dư thừa nào khác, tất cả đều là một màu trắng đơn điệu, nội thất bên trong chỉ có một tủ quần áo, khiến cả phòng nhìn có vẻ càng thêm trống rỗng, một chiếc tràng kỷ nằm bên cạnh cửa sổ cũng lót nệm màu trắng, thoạt nhìn giống hệt như một thi thể được phủ vải liệm, cả không gian đều mang cảm giác tuyệt vọng cùng tĩnh mịch, màu sắc khác biệt duy nhất chỉ có chiếc máy tính được đặt trên mặt đất.



Màu trắng vốn thánh khiết và nhẹ nhàng, đáng ra phải mang cảm giác thoải mái lại khiến cả phòng trông có vẻ đơn điệu, nếu đem so với ngục giam, căn phòng này rộng rãi hơn, thế nhưng sự tuyệt vọng cùng cô tịch nó mang lại thì ngay cả ngục giam cũng không bằng, là loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người khác hít thở không thông. Ở trong này thật sự dễ khiến con người ta phát điên.



Tần Trạm không khỏi cúi đầu, không thể tin mà nhìn Luật, đây thật là phòng của y sao?. Nghĩ đến Luật thế nhưng lại sống trong hoàn cảnh như thế này, hắn không khỏi cảm thấy đau đớn. Nhà là nơi để cho người ta an tâm nghỉ ngơi, thả lỏng tinh thần, không gian riêng tư của mỗi người đều có hương vị cùng những thứ yêu thích của người đó. Tần Trạm, người đã học qua một số chương trình huấn luyện đặc thù, biết rằng chỉ cần nhìn phòng riêng của một người là đủ để nhận ra một phần tính cách cùng thói quen của người đó.



Luật là dùng loại tâm tình gì mà ở trong căn phòng này? Chẳng trách lại không cho phép ai bước vào, vì chỉ cần nhìn một cái là sẽ nhận ra sự hoang vắng đến tuyệt vọng nơi đáy lòng của chủ nhân.



Nhẹ nhàng đặt Luật lên giường, Tần Trạm cũng không có ý định rời đi, ngồi xuống bên cạnh, một tay vuốt ve những sợi tóc bên tai Luật, cảm giác mềm mượt như tơ cùng mát lạnh khiến người ta không nỡ rời tay.




“Không liên quan đến ngươi.” Luật lạnh lùng trả lời, rời giường đứng lên.



“Luật.” Ngữ khí của Tần Trạm thực bất đắc dĩ, nhưng sự đau đớn trong lòng chỉ có mình hắn biết. Hắn sẽ không để thống khổ của mình biểu hiện ra trước mặt Luật.



Luật liếc nhìn Tần Trạm, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi mi tâm, sau đó liền trầm xuống. Hắn không nghĩ đến, Tần Trạm sẽ được lựa chọn.



“Sao vậy?” Chú ý đến thần sắc của Luật có chút kỳ quái, Tần Trạm ân cần hỏi, trong đó có một chút khẩn trương rất khó phát hiện. Luật, không phải là đã phát hiện cái gì?



Luật sao có thể cho Tần Trạm biết, đến tột cùng là chuyện gì.



“Ta không nghĩ đến ngươi biết cách cạy ổ khóa.” Ngụ ý chính là, Tần Trạm có thiên phú làm trộm đạo.



“Cửa phòng không có khóa.” Tần Trạm biết Luật không muốn nói, bất quá cũng phối hợp nói sang chuyện khác, bởi vì hắn chột dạ. Luật không phát hiện cái gì là tốt rồi.



END 23.



——



sao rồi? h có ai có hứng quăng dép bạn Trạm với mình hêm? =))))