Diệt Thế Kỷ
Chương 30 :
Ngày đăng: 13:21 18/04/20
Hình ảnh Lam Vi cả người đầy máu vẫn kiên trì lết về phía Văn Nhân Luật khiến các bảo tiêu sinh ra một loại sợ hãi từ bản năng, cho nên ngay khi nàng vừa ngẩng đầu, liền bị một viên đạn ghim sâu vào gáy, hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.
“Luật, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không hề nhúng tay vào.” Nhìn thi thể vô cùng chật vật của Lam Vi, trên mặt Balberith không hề có chút thương hại cùng sợ hãi nào, tựa như trận hỗn loạn vừa rồi chưa hề phát sinh.
Bí thư dùng ánh mắt lãnh tĩnh, thế nhưng Luật lại thấy cả vẻ vô tội trong đó, nhìn Luật, ý nói, không phải hắn làm, hắn chỉ đá nàng một cái mà thôi, không hề giết nàng a.
“Ta biết.” Luật đương nhiên biết rõ chuyện này đều không phải do Balberith hay bí thư gây nên, kẻ giết Lam Vi là một nhân loại giống như nàng, thế nhưng, lúc này, hắn chẳng muốn liếc nhìn Balberith, dù chỉ là một cái. Tay hắn quả thật đã nhuốm máu rất nhiều người, nhưng hắn vẫn không thích loại cảm giác này, hắn lừa mình dối người, đứng ở phía xa thao túng mọi thứ, chưa từng trực tiếp đối diện với tử vong, mà hôm nay, máu của nhân loại đã đổ ngay trước mặt hắn, ghê tởm sao? Không, là một loại lạnh lẽo cùng bi ai, là bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, thì ra sinh mệnh của nhân loại yếu ớt đến như vậy.
“Hối hận?” Balberith nhìn Luật, hỏi.
Luật chuyển ánh mắt đang nhìn chăm chú vào thi thể của Lam Vi sang Balberith, trong đôi mắt đen láy kia hiện lên vẻ lãnh khốc cùng kiên định, “Ta không hối hận.” Giác ngộ của hắn sẽ tuyệt đối không vì chuyện này mà sụp đổ.
Cho dù có thêm nhiều người chết trước mặt hắn nữa, hắn cũng sẽ không hối hận, chính hắn sẽ thừa nhận tất cả những oán hận của nhân loại, làm sao lại có thể vì chuyện như thế mà tan vỡ, máu, sẽ còn chảy trước mặt hắn nhiều hơn nữa.
“Ta tin.” Balberith mỉm cười, hắn đương nhiên tin tưởng, sự kiên cường cùng giác ngộ của Luật, dù ngôn ngữ của hắn luôn mang ý hoài nghi, nhưng trong lòng hắn lại không có nửa điểm nghi ngờ, bởi Luật cũng đem chính y đặt cược vào kết quả cuối cùng.
Bọn bảo tiêu không thể hiểu được những gì Luật cùng Balberith đang nói với nhau, việc bọn họ phải làm hiện giờ là xử lý thi thể này. Đội trưởng nhóm bảo tiêu đang thảo luận cùng bí thư, hắn không phải không muốn tìm cố chủ là Balberith nói chuyện, bất quá, khi Lam Vi bị đá ra cửa, nhìn tư thế của bí thư, hắn liền biết được là kiệt tác của ai, hoặc như lúc này, nhìn kỹ xảo cùng lực độ mà bí thư ngăn cản chính mình, đội trưởng đội bảo tiêu cũng sẽ không đơn thuần mà cho rằng y chỉ là một kẻ văn nhược (nho nhã yếu đuối).
Từ một bí thư trầm tĩnh văn nhược, phút chốc lại trở thành một cao thủ.
Khi nhóm bảo tiêu lật thi thể của Lam Vi lên, những người hơi thiếu kinh nghiệm chợt kích động kêu thành tiếng, đội trưởng đội bảo tiêu thuận thế quay sang nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt đầy máu đen, khóe miệng nàng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười rất quỷ dị, vừa thỏa mãn, vừa an bình, tựa như đang rất hạnh phúc. Trạng thái ấy quỷ dị đến cực điểm, khiến cho nhóm bảo tiêu đều cảm thấy mao cốt tủng nhiên.
“Lo lắng?” Ngữ khí của Luật cao thêm hai phần, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Tần Trạm, làm gì phải diễn trò, kẻ muốn ta chết nhất chẳng phải là ngươi sao?”
Khóe miệng Luật hơi gợi lên một nụ cười lạnh, tay nâng lên, giật xuống khăn choàng cổ, khiến cho Tần Trạm nhìn thấy chứng cớ thật rõ ràng.
Dấu tay trên cổ kia quá mức dữ tợn, rõ ràng cho thấy kẻ làm ra muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhìn nó, liệu có ai sẽ tin lời Tần Trạm nói.
Dấu tay trên cổ Luật chính là chứng cớ phạm tội của hắn, cho dù sau đó có hối hận đến thế nào cũng không cứu vãn được. Dấu tay cực kỳ chói mắt kia đâm thẳng vào trái tim Tần Trạm, khiến hắn càng hận chính bản thân mình.
Nếu không có dấu vết kia thì tốt biết bao. Trong lòng Tần Trạm hiện lên ýnghĩ như vậy, mãnh liệt đến tràn đầy tâm trí.
Chính Tần Trạm không thể nhìn thấy, nơi mi tâm của hắn chợt lóe lên một cái, không kịp khắc lấy biểu tình kinh ngạc của Luật vào đáy mắt, cơn đau đầu kịch liệt đã phá hủy tất cả suy nghĩ của hắn, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khôn cùng.
Cơn đau mãnh liệt khiến hai đầu gối Tần Trạm mất đi khí lực, quỵ xuống mặt đất, bản năng hắn muốn tìm một thứ để bám vào, tay không khỏi vươn ra, bắt lấy thứ gì đó. Lúc này, Tần Trạm không thấy được, một quang điểm vươn ra từ đầu ngón tay hắn, bay tới cổ Luật, quang huy màu ngân bạch tỏa ra, tiêu trừ đi dấu tay dữ tợn trên cổ y.
Khi Văn Nhân Lẫm tiến vào, liền nhìn thấy Tần Trạm đang quỳ trên mặt đất, tay siết chặt cổ tay của Văn Nhân Luật.