Diệt Thế Kỷ
Chương 50 :
Ngày đăng: 13:21 18/04/20
“Năm năm.” Trở lại phòng, Luật thì thào nhắc lại, năm năm, nghe qua có vẻ rất dài, nhưng kỳ thật ngắn ngủi vô cùng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm yên tĩnh đang ban trùm khắp nơi, chỉ có điều, chẳng bao lâu nữa, không khí yên tĩnh này sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó sẽ là những đêm tối đầy kinh hoàng cùng huyết tinh, kéo dài mãi cho tới khi ngày ấy đến.
Luật vươn tay mở cửa sổ ra, cơn gió đêm tràn vào, lướt qua tấm rèm cửa mỏng manh, hơi lạnh ùa qua, vuốt ve gương mặt rồi lưu luyến vấn vương trên mái tóc. Thoáng nhìn cảnh sắc bên ngoài, cả bầu trời đêm bao la không một ánh sao, những điểm sáng rực rỡ ngoài kia đều là ánh đèn nhân tạo. Về sau, cảnh sắc yên bình này sẽ phủ đầy huyết sắc, tiếng gào thét tuyệt vọng sẽ vang vọng mỗi đêm.
“Luật.” Thanh âm truyền đến từ phòng bên cạnh đánh thức Luật khỏi những suy nghĩ hỗn độn. Ánh mắt mờ mịt của hắn từ từ nhìn sang phía tiếng gọi phát ra.
Để tiện cho việc bảo hộ, Tần Trạm đã chuyển đến ở phòng bên cạnh Luật, mỗi khi ở trong phòng, hắn đều không khỏi lưu ý đến mọi động tĩnh của căn phòng cạnh bên, tuy biết sự cách âm ở nơi này rất tốt, nhưng bản năng của hắn luôn hành động trước suy nghĩ.
Mỗi ngày, khi nhận ra việc mình đang làm là vô ích, Tần Trạm sẽ đến bên cửa sổ, chú ý đến ánh đèn hắt ra từ phòng Luật, mãi cho đến khi ánh đèn ấy tắt hẳn, mới có thể lên giường nghỉ ngơi, hướng về căn phòng bên cạnh kia, dịu dàng nói câu “Ngủ ngon” trước khi chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi hắn vào phòng, cửa sổ sẽ được mở ra thẳng cho đến khi đi ngủ, làm như thế chỉ là để giảm bớt hiệu quả cách âm cực kỳ hoàn mỹ trong ngôi nhà này, hy vọng có thể nghe đến một chút động tĩnh từ phòng bên cạnh. Cho nên hôm nay vừa nghe thấy tiếng mở cửa sổ, hắn không khỏi dời tầm mắt mình nhìn sang, vốn cho là sẽ giống như nhiều lần trước, không thể nhìn thấy người, không ngờ hôm nay lại thấy Luật bước ra.
Chỉ có điều, thần sắc lúc này của Luật có gì đó không ổn, Tần Trạm khẽ gọi một tiếng, sau đó, hắn nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Luật.
“Là ngươi sao, Tần Trạm.” Cảnh tượng trong mắt chuyển từ tương lai sắp xảy ra về với hiện thực, nhìn lướt qua khuôn mặt quen thuộc của Tần Trạm, Luật không có hứng thú cũng không muốn bày ra biểu tình ngạo mạn như thường lệ, cũng không buồn đùa cợt Tần Trạm, thanh âm bình thản nhẹ nhàng lại ngoài ý muốn khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng cực kỳ mệt mỏi của hắn lúc này.
“Làm sao vậy, Luật?” Nhìn thấy Luật khác thường như vậy, Tần Trạm tất nhiên là vô cùng lo lắng, khi trở về không phải vẫn rất tốt sao?
“Nói cho những người kia biết, lễ khai mạc đại hội thi đấu, ta sẽ tham gia.” Không muốn nói thêm bất cứ điều gì, cũng không muốn nhìn thấy Tần Trạm nữa, càng không muốn gặp thêm những người khác, sau khi nói xong, Luật bước về phòng, đóng cửa sổ, chặn lại hết thảy âm thanh từ bên ngoài. Lúc này, hắn chỉ muốn ở một mình, không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy chính mình, cũng không muốn gặp bất cứ sinh vật nào tên là “nhân loại”.
Là cộng sự của Quý Phi Yên trong Long Tổ, cũng xem qua các trận tỉ thí của Quý Phi Yên, trình độ diễn tấu của nàng thế nào, nhóm Thái tử đảng bọn họ đều đã học qua một ít tri thức về giám định và thưởng thức nghệ thuật, cho nên đều biết trình độ của nàng khá cao, cho dù không lợi dụng dị năng thì trình độ của bản thân nàng cũng đã được cả thế giới công nhận.
Thế mà, diễn tấu của Văn Nhân Luật còn vượt xa cả Quý Phi Yên? Chính là tên Văn Nhân Luật kia sao? Quả thật, rất khó mà tưởng tượng được. Nhóm Thái tử đảng không khỏi bắt đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn Văn Nhân Luật, hy vọng y tiến hành tập luyện, để bọn họ có thể hiểu được, rốt cuộc âm nhạc của y đạt đến trình độ nào.
Những thành viên khác trong Long Tổ khi biết Luật tham gia biểu diễn trong lễ khai mạc, đầu tiên đều có suy nghĩ, hỏng rồi, lần này thế nào mặt mũi của Trung Quốc cũng bị hủy hoại, tiếp đó là, Văn Nhân Luật đã dùng thủ đoạn gì khiến cho mọi người đồng ý để hắn diễn tấu, sau đấy liền bắt đầu oán giận mấy người lãnh đạo quốc gia đều hồ đồ, chỉ biết lạm dụng chức quyền các loại.
Quý Phi Yên trầm mặc, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Văn Nhân Luật, ở nơi không người chú ý, siết chặt hai nắm tay, khắc chế sự run rẩy từ bản năng. Đó là sợ hãi, nàng sợ hãi diễn tấu của Văn Nhân Luật, đó là cảnh giới âm nhạc mà tất cả những nghệ sĩ đều hướng tới, cũng là ác mộng của bọn họ, bởi vì chỉ cần nghe qua, bọn họ sẽ biết sự chênh lệch ấy là lớn đến cỡ nào, đó là cách biệt mà có dùng cả đời cũng không thể với tới được.
Bỏ qua các ánh mắt khác nhau của mọi người, Luật không hề luyện tập chút gì, cứ như vậy mà chờ đợi cho đến ngày khai mạc đại hội thi đấu giữa các dị năng giả.
Lúc này, danh sách các tiết mục biểu diễn trong buổi khai mạc cũng đã được công bố chính thức, so với lần thứ nhất, lễ khai mạc lần này càng thêm long trọng, các quốc gia đều dồn hết mọi tâm huyết, quyết tâm để tiết mục của quốc gia mình nổi bật nhất trong buổi khai mạc. Tiết mục độc tấu của Văn Nhân Luật trên danh sách liền có vẻ phá lệ đặc biệt, cũng là tiết mục độc tấu âm nhạc duy nhất.
Cho dù kỹ thuật có tốt, cho dù âm nhạc có hay đến thế nào, thì trên đời này có bao nhiêu người có thể nhận ra một tiết mục diễn tấu âm nhạc là hay hay dở, có thể cảm nhận được tình cảm gửi gắm trong âm nhạc, tuy có không ít người biết cách thưởng thức loại âm nhạc này, nhưng cũng không phải là rải rộng khắp toàn nhân loại. Cho nên, trong buổi khai mạc, các quốc gia khác đều chuẩn bị các tiết mục biểu diễn cực kỳ hoành tráng để tất cả mọi người đều có thể thưởng thức, thỏa mãn cả thị giác lẫn thính giác, thế nên tiết mục độc tấu thuần âm nhạc của Trung Quốc không khỏi trở nên quá mức đơn điệu, không được quá nhiều người yêu thích và quan tâm.
Phần lớn mọi người đều cho rằng lần khai mạc này, tiết mục của Trung Quốc khẳng định là xếp chót, chỉ có mấy người trong ban lãnh đạo Trung Quốc mới biết, bọn họ chắc chắn sẽ thắng, chỉ cần Luật không xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào.
END 50.