Diệt Thế Kỷ

Chương 72 :

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Không một quốc gia nào tham gia hội nghị quốc tế lần này lại cảm thấy an tâm, bởi tình hình hiện tại đã không còn giống với trước kia, nhờ sự uy hiếp từ vũ khí ủy diệt, mọi người có thể ngồi xuống, bình tĩnh đàm phán với nhau, còn hiện tại, vũ lực cá nhân mới là vũ khí mạnh nhất, hơn nữa, với sự tồn tại của dị năng giả, muốn bí mật giết chết một người là chuyện rất dễ dàng.



Thế nhưng, hội nghị lần này lại không thể không tổ chức. Tần Trạm với tâm trạng cực kỳ không xong, đang cần việc gì đó làm để phân tán bớt sự chú ý của mình, thấy mọi người cứ do do dự dự, lần lữa không ra quyết định tổ chức hội nghị, liền tuyên bố triệu tập phóng viên, mời chính khách các quốc gia khác đến kinh đô Trung Quốc, tham dự hội nghị quốc tế này.



Hiện giờ lực ảnh hưởng của Tần Trạm đã cực kỳ rộng lớn, Trung Quốc lấy hắn làm kiêu ngạo, cũng có không ít người dân ở các quốc gia khác xem hắn như thần tượng, hơn nữa, hắn lại là người đưa ra lời mời tham dự hội nghị quốc tế, cho nên, không giống như các vị lãnh đạo quốc gia luôn băn khoăn lo lắng đủ điều, trên cơ bản, phần lớn nhân dân các nước đều đồng ý, tích cực yêu cầu chính khách của quốc gia mình tham gia hội nghị.



Cho dù đã trải qua hơn ba năm sống chung với tai họa, dân chúng vẫn cho rằng, hội nghị lần này nên tiến hành giống như trước đây, không hề lo lắng đến những nguy hiểm có khả năng ẩn tàng trong đó. Dưới sự kỳ vọng của dân chúng, chính khách các quốc gia không thể không đến tham dự hội nghị này, bởi vì mỗi quốc gia đều cần phải có sự ủng hộ của nhân dân nên bọn họ phải thuận theo dân ý.



Hội nghị lần này tổ chức tại kinh đô của nước mình nên phía Trung Quốc bắt tay vào việc chuẩn bị mọi thứ thật hoàn mỹ, thể hiện đầy đủ uy nghiêm của quốc thể. Các công trình kiến trúc của Trung Quốc xưa nay cũng không phải tệ, nhưng sau tai họa, các công trình hầu như đều hư hao, lại bởi thời gian quá gấp gáp, không kịp xây dựng một hội trường mới nên bọn họ đành phải chọn một nơi thích hợp, bắt đầu sửa sang trang trí.



Phòng tổ chức hội nghị là nơi cần bố trí tỉ mỉ nhất, nhất định phải thể hiện rõ nét được chủ đề của hội nghị.



Trong phòng được đặt một bức họa cực lớn, rất đẹp với màu xanh lam làm chủ đạo, vẽ cảnh bầu trời rộng lớn cùng đại dương bao la, bao quanh bờ biển là những dãy núi trùng điệp cùng những thác nước tung bọt trắng xóa, được xem là một trong những quốc bảo của Trung Quốc.



Bức họa này được đặt ngay vị trí chủ tọa, mà lúc này, người ngồi ở chỗ đó lại không phải là người chủ trì hội nghị, không phải chính khách, càng không phải là người nên đến tham dự hội nghị lần này.



“Luật.” Tần Trạm gọi ra một cái tên. Từ sau ngàyhôm ấy, hắn chưa từng nhìn thấy bóng dáng này, con người có thể chi phối mọi cảm xúc của hắn.



Đồng thời, người gọi lên cái tên ấy còn có Văn Nhân lão gia tử, Văn Nhân Lẫm, theo tầm quay của ống kính, Văn Nhân Chinh dù không có mặt ở phòng hội nghị cũng nhìn thấy nhi tử của mình.



Văn Nhân Luật, người dùng một khúc “Sinh mệnh” oanh động cả thế giới. Khi tai họa zombie kéo đến, khúc nhạc này đã cứu rỗi rất nhiều người, không lâu sau đó, hắn lại bộc lộ thân phận người chế tạo ra lực lượng hạt giống và có quan hệ sâu xa với Chúa tể biến dị giả Alek, mỗi một chuyện đều mang lại ảnh hưởng không nhỏ cho nhân loại, đây là một nam nhân tràn ngập bí ẩn. Nếu như ở trong thời đại hòa bình, chắc chắn hắn sẽ được các báo chí bình chọn là nam nhân thần bí nhất thế giới.




Nghe Luật hỏi vậy, mọi người trong hội nghị bắt đầu xôn xao, những lý do kiểu như sau tai họa, rất cần dị năng để xây dựng lại các công trình, để nhân loại có thể tiến hóa hoàn mỹ, hay ca ngợi Luật phát minh ra lực lượng hạt giống, ngoài ra còn hi vọng Luật có thể công khai các kĩ thuật kia dưới ánh mắt lạnh lùng của Luật dần dần được đưa ra.



Mọi người tiếp lời nhau, hết lý do này đến lý do khác, may là Luật cũng kiên nhẫn nghe xong, mà khán giả lại không kiên nhẫn được nữa, có mất chút thời gian cũng không sao, chỉ cần Luật đồng ý là được.



Sau khi một đám người nói xong, phía trung Quốc cũng chuẩn bị để Văn Nhân lão gia tử đưa ra chiêu bài “thân tình” thuyết phục, Luật nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp dần dần to lên, đến không kiềm chế được, “Ha ha ha…” Tiếng cuồng tiếu quanh quẩn trong phòng họp, vang vọng vào tai tất cả mọi người.



Cười xong chưa? Nhìn bộ dạng của Luật, những người tham dự hội nghị đều chẳng biết tại sao, bọn họ có nói gì buồn cười ư?



Luật ngừng cười, đồng thời, thu liễm biểu tình, trở lại vẻ lạnh lùng như trước, “Các ngươi quả là ngu ngốc, cái gì cũng không biết mà luôn tự cho là đúng, các ngươi cho là ta đứng về phía các ngươi sao?” Câu nói cuối cùng, khuôn mặt vốn không có biểu tình lộ ra vẻ châm biếm, vẻ mặt cùng lời nói như thế, như điều báo trước cho chuyện xấu sắp sửa xảy ra.



“Ta không đứng cùng phe với các ngươi.” Không cần mọi người trả lời, Luật đã nói ra lập trường của mình.



“Luật, vậy là có ý gì?” Tần Trạm nhìn Luật hỏi.



Rốt cuộc Luật cũng nhìn thẳng vào Tần Trạm, cánh môi khiến cho Tần Trạm khát cầu lâu nay khép mở, phát ra một câu nói khiến cho hắn cực kỳ chán ghét, “Ta là địch nhân của các ngươi.”



Các ngươi không phải là địch nhân của ta, bởi vì ta không xem các ngươi như địch nhân, các ngươi không có đủ tư cách, mà ta, chính là địch nhân của các ngươi.



END 72.