Điều Lệnh Thứ 11

Chương 18 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


Nguồn: vnthuquan



Ba chiếc BMW trắng xịch tới bên ngoài khách sạn. Mấy người ngồi cạnh ghế lái xe của tất cả các xe nhảy ra, kiểm tra xuôi ngược dọc phố. Sau khi họ đã yên tâm, cửa chiếc xe đi giữa bật mở, Alexei Romanov chui ra. Gã thanh niên cao lớn này mặc một chiếc áo khoác dài đen bằng len casmere. Không hề nhìn sang hai bên, gã đi nhanh vào khách sạn. Ba người kia đi theo, làm thành một vòng tròn xung quanh gã.



Theo như lời mô tả qua điện thoại, Romanov nhận ngay ra người Mỹ cao lớn đứng Ở giữa phòng vẻ như đang chờ ai.



- ông Jackson? - Gã hỏi bằng giọng cổ.



- Phải - Jackson đáp. Chắc gã đã tiến tới bắt tay nếu như Romanov không quay đi và bước thẳng ra cửa.



Ba chiếc xe đã nổ máy và cửa xe đã mở sẵn khi Jackson bước ra phố. Gã được mời ngồi vào ghế sau của chiếc xe đi giữa, bên cạnh người không thèm bắt tay với gã cùng với một người nữa cũng ít nói không kém nhưng to con hơn nhiều.



Ba chiếc xe chạy vào làn đường Ở giữa, cứ như có phép lạ, tất cả những xe khác đang chạy trên đường đều tránh sang bên để nhường đường cho họ. Dường như chỉ có những ngọn đèn giao thông là biết bọn họ đang đi qua.



Trong khi đoàn xe nhỏ lướt qua thành phố, Jackson lại tự chửi rủa mình lần nữa. Sẽ chẳng cần đến những thứ này, nếu như tối hôm qua gã liên lạc được với Lloyd.



Nhưng đó cũng là một sự nhận thức muộn màng - gã nghĩ - điều bao giờ cũng gắn với một nhà chính trị.



***



Sergei đã nói:



Chú cần phải gặp Nicolai Romanov.



NÓ đã quay số điện thoại của mẹ nó và khi có tiếng trả lời nó đã nói chuyện cứ như không hề có Jackson hiện diện bên cạnh. Gã đã rất tôn trọng lắng nghe chăm chú mà không hề chen vào lần nào. Hai mươi phút sau thằng bé mới đặt ống nghe xuống, nói:



- Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ gọi điện. Vấn đề là cháu không thể trở thành thành viên của băng "Những tên trộm trong vòng pháp luật" - tức là Mafya như các chú vẫn gọi - được, nếu như chưa đủ mười bốn tuổi. Ngay cả đối với Alexei, con trai duy nhất của Sa hoàng (tên lóng gọi trùm Mafya Nga ) cũng thế thôi.



Sergei giải thích tiếp là nó đã yêu cầu để Jackson được phép gặp Sa hoàng, lãnh tụ của băng "Những tên trộm trong vòng pháp luật". TỔ chức này được thành lập từ thời nước Nga còn bị cai trị bởi Sa hoàng thật sự và nó vẫn tồn tại để trở thành tổ chức tội phạm đáng sợ và được kính nể nhất thế giới.



- Mẹ cháu là một trong số rất ít những người mà Sa hoàng thèm nói chuyện với. Mẹ cháu sẽ xin để Sa hoàng thử nghe chuyện chú xem sao - Sergei nói.



Chuông điện thoại réo, tháng bé nhanh nhẹn nhấc lên ngay. Trong khi lắng nghe những gì mẹ nó nói, mặt thằng bé tái nhợt và nó run lên bần bật. NÓ lưỡng lự hồi lâu, rồi cuối cùng đồng ý với bất cứ điều gì mẹ nó yêu cầu Tận đến khi đặt ống nghe xuống, tay nó vẫn còn run rẩy .



Jackson hỏi:



- ông ta có đồng ý gặp chú không?



Sergei khẽ nói:



- CÓ Sáng mai sẽ có hai người đến đón chú. Một là Alexei Romanov, con trai của Sa hoàng, người sẽ kế vị khi ông ta chết. Người kia là Stefan Ivanitsky, anh họ của Alexei và là nhân vật quyền lực thứ ba.



- Vậy có gì khó khăn?



- Bởi vì họ không biết chú là ai cho nên đưa ra một điều kiện.



- Ðiều kiện đó là gì?



- Nếu Sa hoàng nghĩ là chú làm phí thì giờ của ông ấy thì hai người ấy sẽ trở lại và bẻ gãy một chân cháu, để cho về sau cháu đừng có quấy rẩy họ nữa.



- Vậy thì tốt hơn hết là bao giờ chú về thì cháu chớ có Ở đây.



- Nếu cháu không Ở đây thì họ sẽ gọi điện để người ta bẻ gãy một chân mẹ cháu. Và khi nào bắt được cháu thì họ sẽ bẻ gãy cả hai chân. ÐÓ là điều luật bất thành văn của Mafya.



Jackson tự hỏi không hiểu mình có nên yêu cầu hủy cuộc gặp gỡ không. Gã không muốn chịu trách nhiệm về việc Sergei bị trừng phạt. Nhưng thằng bé nói là đã quá muộn rồi, nó đã nhận các điều kiện của người ta.
- Ngay sau khi ông ta sang Moscow thăm tôi.



- Nếu ngài trở thành Tổng thống thì điều gì sẽ xảy ra với người bị bắt Ở quảng trường Tự do và bị buộc tội mưu sát ngài?



- Tòa sẽ quyết định chuyện đó. Nhưng các ông có thể yên tâm là anh ta sẽ nhận được một bản án công bằng.



Tự nhiên Zerimski cảm thấy chán ngấy. Không hề báo trước ông ta quay ngoắt đi và biến mất vào tòa nhà, không thèm để ý đến những câu phỏng vấn đang được hét lên Ở đàng sau.



- CÓ phải ngài đã hứa cho Borodin một chân trong nội các của ngài không?



- Ngài định làm gì đối với Chesnya?



- Mục tiêu đầu tiên của ngài có phải là Mafya không?



Trong khi uể oải bước lên những bậc đá mòn vẹt để đi lên tầng ba, ông ta quyết định dù thắng hay thua thì đây cũng là cuộc gặp gỡ cuối cùng với báo chí. ông ta sẽ chẳng ganh đua với Lawrence để cố gắng điều hành một đất nước mà trong đó các nhà báo được đối xử ngang bằng. Về đến văn phòng ông ta ngồi thụp xuống chiếc ghế bành tiện nghi duy nhất trong phòng, và lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày ông ngủ thiếp đi.



***



CÓ tiếng chìa khóa xoay trong ổ, rồi cánh cửa xà lim bật mở. Bolchenkov bước vào, tay xách một chiếc túi to bằng vải thô và một chiếc cặp tài liệu bằng da.



Chỉ huy trưởng Cảnh sát St. Petersburg ngồi xuống đối diện với Connor và nói:



- ông thấy đấy, tôi đã quay lại. Từ đấy ông có thể hiểu là tôi muốn có thêm một cuộc nói chuyện ngoài biên bản với ông. Tuy nhiên tôi buộc phải nói rằng tôi hy vọng nó sẽ có kết quả hơn cuộc gặp trước một chút.



Viên Chỉ huy trưởng nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên giường. CÓ vẻ như trong năm ngày qua Connor đã sụt đi khá nhiều cân.



- Tôi thấy hình như ông vẫn chưa quen với đầu bếp của chúng tôi- Bolchenkov châm một điếu thuốc và nói - Tôi buộc phải thú nhận rằng ngay những người nghèo khổ Ở St. Petersburg cũng phải mất vài ngày mới thích nghi được với thực đơn Crucifflx. Nhưng rồi cuối cùng họ cũng phải quen khi hiểu rằng họ sẽ phải Ở đây cho đến hết đời, và chẳng có một sự lựa chọn nào khác.



Connor mỉm cười. Chỉ huy trưởng cười nói:



- à, tôi nhận thấy là ông vẫn còn sống đấy chứ. Bây giờ tôi phải nói để ông biết là từ sau cuộc gặp gỡ lần trước của chúng ta đến giờ đã có một số tiến triển thú vị mà tôi cảm thấy có lẽ ông cũng muốn biết.



ông ta đặt chiếc túi vải thô và chiếc cặp lên bàn.



- Hai cái này là do anh tổ trưởng tổ bốc xếp của khách sạn National báo cáo là không có người nhận.



Connor nhường một bên lông mày.



Chỉ huy trưởng nói:



- Ðúng như tôi nghĩ. Và để cho công bằng thì khi chúng tôi đưa ảnh của ông ra anh ta đã khẳng định là có một người giống như thế gửi lại cái túi này, nhưng anh ta không nhớ có cái cặp. Tuy nhiên tôi cho rằng không phải mô tả, ông cũng biết trong đó đựng gì rồi.



Chỉ huy trưởng cảnh sát bật nắp chiếc cặp ra, để lộ ra bên trong là một khẩu Remington 700. Connor vẫn nhìn thẳng về phía trước coi như không nhìn thấy gì cả.



- Mặc dầu chắc chắn trước kia ông từng sử dụng loại súng này, nhưng tôi cũng tin chắc là ông chưa bao giờ nhìn thấy khẩu này, mặc dầu mấy chữ viết tắt P.D.V (mấy chữ đầu tên Piet de Villier) được in một cách tiện lợi trên chiếc cặp. Ngay cả một nhân viên tập sự cũng có thể biết được là người ta đã sắp đặt trước cả cho ông rồi.



Bolchenkov rít một hơi thuốc lá.



- Chắc hẳn CIA nghĩ rằng chúng tôi là lực lượng cảnh sát đần độn nhất thế giới. Không hiểu có phải họ nghĩ rằng chúng tôi không biết thực ra Michell làm nghề ngỗng gì không? Tùy viên Văn hóa ư? - ông ta xì một tiếng - CÓ lẽ ông ta nghĩ rằng Hermintage chỉ là một cái kho chứa đồ. Trước khi ông nói một câu gì đó, tôi muốn đưa lại một thông tin nưa có thể có ích cho ông - ông ta lại rít một hơi thuốc lá nữa và để cho chất nicotin thấm tận vào phổi mới nói tiếp - Victor Zerimski đã thắng cử, và thứ Hai tới sẽ nhậm chức Tổng thống.



Connor mỉm cười yếu ớt.



- Và tôi không thể hình dung rằng ông ta sẽ mời ông ngồi hàng ghế đầu trong lễ nhậm chức của mình.