Điều Lệnh Thứ 11

Chương 23 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


Nguồn: vnthuquan



Gutenburg nói:



Vợ Fitzgerald không thông minh như bà ta tưởng đâu.



Helen Dexter nói:



- Hiếm người không chuyên nghiệp có được sự thông minh cần thiết. Nhưng như thế có nghĩa là anh lấy được cuốn báng video rồi à?



- Chưa, mặc dầu tôi cũng đã nghĩ ra nó được giấu Ở đâu rồi.Tuy nhiên chưa chính xác là Ở đâu mà thôi.



Dexter nói:



- Thôi đi, đừng có lấp lửng nữa, nói thẳng vào vấn đề đi.Anh không cần phải chứng minh cho tôi thấy là anh thông minh đến đâu đâu.



Gutenburg biết rằng đó là lời khen ngợi cao nhất mà Giám đốc có thể ban cho ai đó.



- Vợ Fitzgerald không hề biết rằng suốt tháng qua bà ta đã bị nghe trộm cả Ở nhà và Ở vãn phòng.Và từ ba tuần trước nay, kể từ khi chồng bà ta ra sân bay Dulles thì chúng ta đã đặt các điệp viên theo dõi bà ta.



- Vậy anh đã phát hiện được cái gì?



- Các thông tin rõ rệt thì không nhiều lắm, nhưng khi đặt tất cả chúng lại bên nhau thì có thể thấy một bức tranh đã hiện ra.



Hắn đẩy tập tài liệu và một băng ghi âm qua bàn.



Mụ Giám đốc không để ý đến những cái đó:



- Tóm tắt cho tôi nghe đi - Mụ nói, có vẻ đã hơi bắt đầu tức giận.



Trong bữa ăn trưa với Joan Bet Ở Café Milallo, câu chuyện đầu tiên không có gì đáng chú ý.Nhưng trước khi trở về văn phòng bà ta có hỏi Bet một câu.



- Câu gì?



- CÓ lẽ bà muốn tự mình nghe chăng?



Phó Giám đốc bấm một chiếc núi trên chiếc cassette và ngồi ngả người ra sau.



- Tôi cũng vậy không đường - CÓ thể nghe thấy tiếng chân đi ra xa - Joan, chưa bao giờ tôi tin chị để lộ một bí mật nào.Nhưng có một điều tôi cần phải biết.



- Tôi hy vọng có thể giúp được chị.Nhưng nếu là chuyện có liên quan đến Connor thì có lẽ tôi cũng mịt mù chẳng hơn gì chị.



- Vậy thì tôi cần phải biết tên một người nào đó không mù mịt về anh ấy.



Một hồi im lặng khá lâu, sau đó Joan nói:



Tôi nghĩ là chị nên xem lại danh -sách những người đã đến dự bữa tiệc tiễn Colznor tại nhà chị.



Chris -Iackson ư?



- Không, không vì là anh ấy không làm việc cho công ty nữa.



Một hồi im lặng lâu nữa.




- Chính xác.



- CÓ bao nhiêu băng loại đó đang được cho mượn?



Gutenburg nói:



- Bốn trăm bảy mươi hai.



- CÓ vẻ như các anh sẽ phải kiểm tra từng ngăn.



- Tôi cũng nghĩ đến chuyện sẽ làm như vậy.Nhưng nếu một sinh viên tò mò nào đó, hoặc một nhân viên của trường biết được sự có mặt của CIA thì mọi chuyện sẽ vỡ tung ngay.



Dexter nói:



- Anh suy luận tốt đấy.Vậy anh định làm thế nào để tìm được cuộn băng?



- Tôi đã chọn ra khoảng hơn một chục nhân viên mới được tuyển dụng, tất cả đều vừa mới tốt nghiệp, những người này sẽ kiểm tra tất cả các ngăn trống trong cái danh sách kia cho đến khi tìm ra cuốn băng video gia đình đó.Vấn đề là Ở chỗ mặc dầu tất cả những người này đều ăn mặc như sinh viên, nhưng tôi không dám để cho ai Ở lại trong thư viện lâu hơn hai mươi phút, hoặc để cho họ tới thư viện quá hai lần một ngày, nhất là vào thời gian này rất ít người đến thư viện.Vì thế có vẻ sẽ mất thời gian hơn nhiều.



- Anh nghĩ phải mất bao lâu họ mới có thể tìm ra nó?



- Nếu may mắn thì chúng ta có thể vớ được nó ngay, nhưng tôi cuộc là phải mất từ một đến hai ngày, nhiều nhất là ba ngày.



- Chớ quên rằng bốn mươi tám tiếng nữa anh sẽ phải gặp lại vợ Fitzgerald.



Tôi không quên đâu.Nhưng nếu chúng ta tìm ra cuốn băng trước lúc đó thì cuộc gặp sẽ chẳng còn cần thiết nữa.



Nếu như vợ Fitzgerald không ghi âm cả cuộc nói chuyện điện thoại với anh.



Gutenburg mỉm cười:



- Bà ta đã ghi âm, nhưng ngay sau khi bà ta đặt ống nghe xuống thì nội dung ghi âm đã bị xóa sạch rồi.



Dexter nói:



- Giỏi lắm.Khi nào lấy được cuốn băng đó hãy gọi điện cho tôi ngay.Khi đó sẽ chẳng có gì ngăn được việc chúng ta xóa bỏ con người mà cho đến giờ chúng ta vẫn...



Chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn mụ ta đổ chuông, không kịp nói hết câu mụ cầm ngay điện thoại lên.



- Giám đốc đây - mụ vừa nói vừa bấm chiếc đồng hồ hẹn giờ - Chuyện đó xảy ra bao giờ?...Anh có tuyệt đối chắc chắn không?..- Còn Jackson?...Hắn hiện Ở đâu Nghe xong câu trả lời mụ đặt ngay máy xuống.



Gutenburg nhận thấy đồng hồ chỉ đúng bốn lăm giây.



Mụ Giám đốc nhìn thẳng vào viên Phó Giám đốc của mình, nói:



- Tôi mong là anh tìm được cuốn băng ấy trong vòng bốn mươi tám giờ tới.



Gutenburg hỏi vẻ lo lắng:



- Tại sao?



- BỞI vì Michell vừa báo cáo rằng Fitzgerald đã bị treo cổ vào lúc tám giờ sáng nay Ở Si.Petersburg, và Jackson đã lên một chiếc máy bay của hãng Hàng không Mỹ bay từ Frankfurt đi Washington