Điều Lệnh Thứ 11

Chương 27 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


Nguồn: vnthuquan



Vừa đọc xong tin nhắn, Gutenburg quay ngay một số điện thoại ở Dallas. Vừa nghe tiếng Harding vang lên ở đầu dây, Phó Giám đốc CIA chỉ hỏi:



- Tả lại hắn xem sao.



Cao một mét tám, có lẽ mét tám ba. Hắn đội mũ, cho nên tôi không nhìn thấy màu tóc.



Tuổi?



Năm mươi. CÓ lẽ hơn kém một năm gì đó.



- Mắt?



- Màu xanh.



- ăn mặc?



áo vét thể thao, quần ka ki, sơ mi xanh lơ, giày mềm, không đeo cà vạt. Lịch sự nhưng đơn giản. Tôi đã tưởng là người của chúng ta, nhưng sau đó nhận thấy hắn đi cùng với hai tên du côn khét tiếng ở vùng này, tuy bọn chúng cố tỏ ra không quen biết hắn. Còn có một gã thanh niên nữa không mở miệng bao giờ, nhưng hắn chính là người trả tiền mua khẩu súng - tiền mặt.



- Và tên kia mới là người tỏ ra biết rõ là hắn cần chính khẩu súng đã được sửa sang đó?



- Vâng. Tôi tin chắc chắn rằng hắn biết rõ cái hắn đang tìm kiếm.



- Ðược giữ cái đám tiền mặt ấy lại. CÓ thể chúng ta sẽ tìm thấy dấu vân tay trên một trong những tờ giấy bạc đó.



Harding nói:



- Ngài sẽ không thể tìm ra dấu vân tay đâu. Tên trẻ tuổi trả tiền, còn một trong hai tên lưu manh nhận khẩu súng mang đi.



Gutenburg nói:



- Dẫu cho là ai đi chăng nữa thì rõ ràng là hắn không muốn mạo hiểm để khẩu súng bị an ninh sân bay kiểm tra. Vậy thì đơn giản nhất là hai tên du côn đó sẽ đóng vai trò vận chuyển thôi. Hắn khai trong tờ khai tên là gì.



- George Peck Radford.



- Loại giấy tờ nhận dạng nào?



- Bằng lái xe của bang Virginia. Ðịa chỉ và ngày sinh đều khớp với số đăng ký An ninh Xã hội.



- Một giờ nữa tôi sẽ cử một nhân viên đến chỗ ông:



Anh ta sẽ bắt đầu bằng việc gửi qua e-mail cho tôi bất cứ chi tiết nào ông có được về hai tên du côn đó. Và tôi còn cần một chiếc máy tính cùng với một họa sĩ đồ họa để phác thảo khuôn mặt kẻ bị tình nghi chính nữa.



Harding nói:



Việc đó thì không cần.



- Tại sao lại không cần?



- Toàn bộ mọi việc đã được ghi lại trên băng video rồi.



- Gutenburg không thể nhìn thấy nụ cười thỏa mãn nở trên mặt lão già - Ngay cả ngài cũng sẽ không thể nào phát hiện ra camera an ninh gắn Ở đâu đâu.
Maggie thì thầm:



- Ở đâu chúng ta cũng có bạn bè mới gặp gỡ bạn bè cũ.



Stuart mỉm cười.



ông ta dẫn họ đi xuống một cái cầu thang và đi dọc một lối đi tối và vắng vẻ. Maggie đi nhanh để theo kịp ông ta và tranh thủ thời gian để hỏi về cuộc nói chuyện của ông ta với Connor hôm qua. Ðến cuối đường hầm họ lại leo lên một cầu thang khác và nhô lên Ở cuối sân bay.



Koeter nhanh chóng đưa họ đi qua một cửa kiểm tra an ninh, Ở đây người ta chỉ kiểm tra họ rất qua loa. Sau một hồi ngoằn ngoèo nữa họ đến một phòng chờ ra máy bay vắng tanh, đến đây Koeter đưa cho nhân viên Ở cổng ra máy bay ba chiếc vé và nhận được ba chiếc thẻ lên máy bay trên chuyến bay của hãng hàng không Quantas đi Sydney sẽ cất cánh trong mười lăm phút nữa một cách rất bí hiểm.



Maggie nói:



- Chúng tôi làm sao có thể cám ơn anh cho hết được?



Koeter lại cầm tay Maggie nâng lên hôn một lần nữa, đáp:



- Chị Fitzgerald, Ở đâu chị cũng sẽ thấy có những người không sao đền đáp hết những gì mà Connor đã làm cho họ.



***.



Cả hai đang ngồi xem Tivi, không tên nào nói một lời trước khi cuốn băng dài mười hai phút chấm dứt.



Mụ Giám đốc khẽ hỏi:



- CÓ thể như vậy không?



Gutenburg nói:



- chỉ khi bằn cách nào đó hai tên đã đổi chỗ cho nhau trong Cruciffix.



Dexter im lặng hồi lâu mới nói:



- lackson chỉ có thể làm như vậy nếu hắn ta muốn thí mạng chính hắn.



Gutenburg gật đầu.



- Vậy còn người trả tiền là ai?



Aleixei Romanov, con trai của Sa hoàng và là nhân vật thứ hai trong tổ chức Mafya Nga. Một trong các điệp viên của chúng ta đã phát hiện ra hắn ta Ở sân bay Frankfurt, và chúng tôi cho rằng hiện nay hắn và Fitzgerald làm việc cùng với nhau.



Dexter nói:



- Vậy thì chính Mafya là người đã cứu hắn khỏi Cruciffix. Nhưng nếu như hắn cần đến khẩu Remington 700 đó thì mục tiêu sẽ là ai?



Gutenburg nói:



- Tổng thống.



Dexter đáp:



- CÓ thể là anh nói đúng, nhưng Tổng thống nào?