Điều Lệnh Thứ 11
Chương 37 :
Ngày đăng: 15:10 19/04/20
Nguồn: vnthuquan
Các xe tăng vây quanh chiếc “Air Force Một” khi Tổng thống Hoa kỳ hạ cánh xuống sân bay Moscom.
RÕ ràng Tổng thống Zerimski không quan tâm đến việc để cho Tom Lawence có dịp chụp bức ảnh truyền thống trên đất trước ông ta. Càng chẳng có bài diễn văn "chào mừng các vị khách đã đến nước Nga" nào được đọc trên diễn đàn dựng tại sân bay. Sáng nay khi hai Tổng tống gặp gỡ nhau Ở điện Kremli, điểm đầu bên trong chương trình nghị sự của Tổng tống Zerimski là yêu cầu lực lượng NATO đang đóng Ở biên giới phía tây nước Nga rút quân ngay lập tức. Sau thất bại nặng nề của Dự luật Cất giảm Vũ khí Nguyên tử, Sinh học, Hóa học và Xuyên lục địa, cùng với việc Ucraine đề nghị thành lập lại Liên xô, Tổng thống Lawrence đã biết rõ ràng ông sẽ chẳng còn chỗ đứng nào trong NATO nữa, nhất là khi Thượng nghị sĩ mới được bầu Helen Dexter liên tục chỉ trích ông là "Tên bù nhìn của bọn đỏ".
sau khi Thượng nghị sĩ Dexter từ chức giám đốc CIA năm ngoái, "nhằm tỏ thái độ chống đối rõ ràng hơn đối với sai lầm của Tổng thống trong chính sách ngoại giao", người ta đã bắt đầu nói đến khả năng bà ta sẽ trở thành nữ Tổng thống Mỹ đầu tiên.
Trong cuộc nói chuyện hôm nay Ở Kremli, Tổng thống Zerimski không hề tỏ thái độ...
Stuart rời mắt khỏi trang nhất tờ Sydney Morning Herald khi Maggie bước vào bếp, trên người mặc quần jean và áo len dài tay. Sáu tháng qua họ đã Ở chung với nhau và chưa bao giờ anh nhìn thấy chị có một sợi tóc rối trên đầu.
Chị nói:
- Chào con, Stuart. Báo có gì đáng chú ý không?
Stuart đáp:
- Zerimski vẫn không thèm động đậy một tí nào. Còn Tổng thống của mẹ thì vẫn dũng cảm đương đầu với chuyện đó, ít ra thì đó cũng là lời bình luận của tờ Herald.
Maggie nói:
- Sáng thứ Bảy mà con không có tin gì sáng sủa hơn cho mẹ sao?
Thủ tướng đã thông báo ngày bầu cử Tổng thống đầu tiên.
Maggíe vừa đổ đầy một bát bánh ngô vừa nói:
- Ở đất nước này mọi người chậm quá. Bên nước mẹ người ta đã gạt bỏ người Anh được hơn một trăm năm rồi.
- Sẽ không lâu hơn nữa đâu - Stuart cười to và nói trong khi vợ anh bước vào bếp.
Tara nói vẻ ngái ngủ:
- Chào mẹ, chào anh.
Maggie bỏ thìa xuống và hôn lên má con gái.
- Con ngồi xuống kia, ăn bát bánh ngô này đi. Trong khi đó mẹ sẽ làm cho con một quả trứng ốp lết. Con thật sự đã...
Tara nói:
- Mẹ. con đang có mang chứ có phải là sắp chết đâu.
Một bát bánh ngô là đủ cho con rồi mà.
- Mẹ biết, nhưng...
Tara quàng tay ôm lấy vai mẹ và nói:
- nhưng con không được chủ quan chứ gì. Mẹ, con tiết lộ cho mẹ một bí mật. Các chẩn đoán y học không bao giờ báo trước được việc sẩy thai, điều đó chỉ làm cho các bà mẹ hoang mang mà thôi. Sáng nay có chuyện gì hay không ạ? - CÔ nói và nhìn sang Stuađ.
- Vụ anh bào chữa Ở tòa hình sự đăng trên trang mười sáu. tin đáng chú ý trong ngày đấy - Anh nói và chỉ vào bài báo gồm ba cột phía góc trái trang báo.
Tara đọc bài báo hai lần rồi mới nói:
- Nhưng thậm chí họ chẳng nhắc đến tên anh kia mà.
Stuart thừa nhận:
- Không, có vẻ như lúc này họ chú ý đến thân chủ của anh hơn. Nhưng nếu như anh bào chữa được cho ông ta thì mọi chuyện sẽ khác.
Maggie nói:
- Mẹ hy vọng là con sẽ không bào chữa được cho ông ta trắng án. Mẹ nghĩ thân chủ của con hơi đáng tởm một chút, và có phải ngồi tù đến hết đời cũng đáng thôi.
Stuart ngỡ ngàng hỏi:
- Vì ăn trộm bảy mươi ba đô la ư?
Của một bà cụ không hề có gì để tự vệ.
- Nhưng đây mới là lần đầu tiên.
Maggie nói:
Mẹ nghĩ rằng con muốn nói là mới bị bắt lần đầu tiên chứ?
- Mẹ ngờ lắm. Mẹ nghĩ là nhiều khả năng bác ấy trở thành một người tự cao, khó tính và vẫn còn trong trắng thì đúng hơn.
Stuart hỏi:
- Sao mẹ có thể biết là bác ấy vẫn còn trong trắng?
Maggie nói:
- Bởi vì bác ấy vẫn liên tục nói với mọi người như vậy mà. Một kỳ nghỉ cuối tuần lý tưởng đối với Declan là đọc báo cáo về một công trình lượng giác trong một hội nghị toán học.
Tara phá lên cười.
- Tuy nhiên, công bằng mà nói thì cha các con cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm hơn bác ấy. Ðêm đầu tiên bố mẹ Ở bên nhau là trên một cái ghế dài, và thứ duy nhất mẹ bị mất sau đêm đó là đôi giày mềm.
Stuart cười mãi đến nỗi suýt nữa đâm cả lên lề đường.
Maggie nói tiếp:
- Thậm chí mẹ còn biết lần đầu tiên cha con làm đàn ông như thế nào kia. ÐÓ là với một cô gái được mệnh danh là "Nancy không bao giờ từ chối" - Chị thì thầm vẻ bí mật một cách giễu cợt.
Stuart không tin:
- Lẽ nào bố lại có thể nói với mẹ cả điều đó?
- Không, bố con không nói. Mẹ sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó nếu như không có một hôm bố về muộn sau khi tập đá bóng. Mẹ quyết định bỏ một lá thư vào tủ cá nhân của bố Ở lớp và thấy tên Nancy được vạch bên trong tủ. Nhưng thật ra mẹ không thể nào trách bố được, bởi vì khi mẹ kiểm tra tủ của tất cả các bạn cùng lớp của bố thì bố là người ghi điểm ít nhất.
Tara cúi gập cả người mà cười và xin mẹ đừng kể nữa.
- Cuối cùng khi bố...
Khi họ tới sân bay thì Maggie đã dốc hết mọi câu chuyện về sự kình địch giữa Declan và Connor, và chị đã cảm thấy tự nhiên hơn về cuộc gặp sắp tới với người bạn nhảy sau bao nhiêu năm.
Stuart tạt vào lề đường, nhảy ra khỏi xe và mở cửa sau cho mẹ vợ. Anh nhìn đồng hồ và nói:
- Phải nhanh lên mới kịp mẹ ạ.
Tara hỏi:
- Mẹ, mẹ có muốn con đi cùng với mẹ không.
Không cần đâu, cám ơn con - Maggie nói và bước nhanh về phía hai cánh cửa tự động trước khi kịp đổi ý.
Chị nhìn bảng thông báo các chuyến máy bay sắp đến. Chuyến bay 8.15 bay từ Chicago hạ cánh đúng giờ lúc mười một giờ hai mươi. Bây giờ đã mười một giờ bốn mươi. Cả đời chị chưa bao giờ đi đón ai muộn đến như vậy.
Càng tới gần khu đón hành khách đến chị càng đi chậm lại với hy vọng là Declan đã kịp ra khỏi nhà ga.
Chị quyết định sẽ chờ khoảng mười lăm phút cho tròn trách nhiệm rồi sẽ quay ra xe. Chị bắt đầu nhìn những hành khách đang đi qua cửa. Những thanh niên sôi nổi và rạng rỡ thì cắp theo ván lướt. Nhưng người đứng tuổi thì bận rộn và căng thẳng tóm chặt tay con cái. Những người già thì chậm rãi đi sau cùng. Chị bắt đầu tự hỏi không hiểu mình có nhận ra Declan nữa không. Không hiểu anh đã đi qua chưa? Dẫu sao đi nữa thì cũng đã gần ba mươi năm rồi họ không gặp lại nhau, và anh sẽ chẳng hề chờ đợi một ai đó ra đón anh Ở đây.
Chị nhìn đồng hồ lần nữa - đã gần hết mười lăm phút.
Chị bắt đầu nghĩ đến đĩa Gnocchi và một ly Chardonnay trong bữa ăn trưa Ở Cronulla, rồi sau đó sẽ nằm tắm nắng trong khi Stuart và Tara lưới ván. Thế rồi chị dừng mắt lại Ở một người chỉ có một cánh tay đang bước qua cửa.
Chân Maggie như muốn nhủn ra. Chị nhìn chăm chằm vào người đàn ông chị chưa bao giờ hết yêu và nghĩ rằng mình sắp khuỵu xuống mất. Nước mắt trào lên. Chị không hề hỏi điều gì. Lát nữa, lát nữa đã. Chị chạy bổ về phía anh, không để ý đến tất cả mọi người xung quanh.
Vừa nhìn thấy chị, anh nở một nụ cười cho thấy anh biết chị đã nhìn thấy mình.
- ôi lạy Chúa tôi, Connor. - Chị dang hai tay - Thật ư, Lạy Chúa, hãy nói cho con biết đó là sự thật đi.
Connor ôm chặt lấy chị bằng cánh tay phải, ống tay áo bên trái thõng xuống. Anh nói bằng giọng lnsh:
- Thật đấy, Maggie yêu dấu của anh. Không may là mặc dù các Tổng thống có thể xếp đặt hầu hết mọi chuyện, nhưng nếu như họ đã giết anh thì không có cách nào khác, cũng phải cho anh ít thời gian để có được một - danh tính mới. - Anh buông chị ra và ngắm người đàn bà mà trong suốt sáu tháng qua anh không ngừng ao ước được ôm trong tay. - Anh quyết định chọn Tiến sĩ Declan O casey, một học giả đang được cân nhắc cho một chức vụ mới Ở Australia, bởi vì anh vẫn nhớ là em không mong muốn gì hơn là được làm bà Declan O,Casey. Và anh cũng rất tự tin là sẽ không gặp khó khăn gì lắm bởi vì đã có khối người Australia thử tài năng toán học của anh.
Maggie ngước nhìn anh, nước mắt tuôn trào trên má, chị chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa. Chị nói:
- Nhưng lá thư mà anh gởi em. Cái chữ "e" có móc ấy, sao anh biết...?
Connor nói:
- à, anh biết em thích điều đó. Chính sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp em đứng bên mộ anh, đối diện với Tổng thống và sau đó đọc những lời ca ngợi hào nhoáng đối với người chồng đã quá cố của em, chợt anh nghĩ rằng ồ, Declan cậu bé thân mến của tôi ơi, có lẽ đây chính là dịp cuối cùng để cậu có thể cưới được Margaret Burke trên nửa phía đông của trái đất đấy- Anh mỉm cười - Vậy thế nào, Maggie. em đồng ý làm vợ anh chứ?
Maggie nói:
- Connor Fitzgerald, anh sẽ phải giải thích nhiều đấy.
- Thực vậy, thưa bà O casey. Và chúng ta còn cả cuộc đời để làm điều đó