Điều Lệnh Thứ 11

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


Nguồn: vnthuquan



Jackson châm một điếu thuốc và lắng nghe thật cẩn thận từng chữ do người của Nhà Trắng nói ra, không hề chen lời ông ta lần nào.



Cuối cùng khi Lloyd nói xong ông mới uống một hớp trong chai nước suối acqua minerale để trước mặt và chờ nghe xem câu hỏi đầu tiên của viên cựu phó giám đốc CIA sẽ là gì.



Jackson dụi điếu thuốc:



-Cho phép tôi hỏi vì sao ngài lại nghĩ rằng tôi là người thích hợp để thi hành nhiệm vụ này?



Lloyd không ngạc nhiên. Ông đã quyết định rằng nếu Jackson hỏi câu đó thì ông sẽ nói đúng sự thật.



-Chúng tôi biết rằng anh từ chức khỏi CIA bởi vì một sự bất đồng quan điểm với Helen Dexter - Ông cố tình nhấn mạnh từng chữ mặc dầu các thành tích của anh là rất mẫu mực, và cho đến tận lúc đó anh vãn được đánh giá là người kế tục đương nhiên của bà ta. Nhưng từ khi anh từ chức với những lý do mà bề ngoài có vẻ kỳ quặc, tôi tin rằng anh vẫn chưa tìm được một chỗ làm xứng đáng với khả năng của mình. Chúng tôi cho rằng Dexter cũng có làm đôi động tác về chuyện đó.



Jackson nói:



-Chỉ cần gọi một cú điện, dĩ nhiên là không ghi âm lại - thế là đột nhiên người ta thấy mình bị loại khỏi bất cứ danh sách sơ tuyển nào. Tôi vốn luôn luôn thận trọng khi nói một điều gì không hay về cuộc sống, nhưng trong trường hợp Helen Dexter thì tôi lấy làm sung sướng có một ngoại lệ.



Anh ta châm một điếu thuốc khác, nói:



-Ngài thấy đấy, Dexter tin rằng Tom Lawrence chỉ giữ vị trí quan trọng thứ hai ở Mỹ. Bà ta mới là người bảo vệ đức tin chân chính, là pháo đài cuối cùng của dân tộc và đối với bà ta các chính khách thắng cử chẳng qua chỉ là một sự bất tiện tạm thời và sớm hay muộn cũng bị các cử tri hất khỏi ghế.



Lloyd nói một cách ý nhị:



-Tổng thống đã có nhiều dip nhận biết điều đó.



-Ngài Lloyd, Tổng thống đến rồi đi. Tôi cuộc rằng cũng như tất cả chúng ta, Tổng thống cũng là con người và vì thế ngài có thể tin chắc là Dexter cũng có một tập hồ sơ dành riêng cho ông ta, trong đó chứa đầy những lý do khiến cho ông ta không đủ khả năng làm tiếp một nhiệm kỳ Tổng thống thứ hai. Tiện thể cũng nên nói rằng bà ta cũng dành cho ngài một tập hồ sơ dày chẳng kém.



-Vậy thì chúng ta cũng hãy bắt đầu tập hồ sơ của mình. Anh Jackson, tôi không nghĩ ra một ai khác có đủ khả năng làm việc này hơn anh.



-Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?



Lloyd nói:



-Bằng việc điều tra xem ai là kẻ đứng đàng sau vụ ám sát Ricardo Guzman ở Botogá tuần trước. Chúng tôi có lý do để tin rằng CIA tham dự vào đó, trực tiếp hoặc gián tiếp.



Jackson ngỡ ngàng hỏi:



-Mà Tổng thống không được biết sao?



Lloyd gật đầu và lấy từ trong cặp ra một tập hồ sơ và đẩy nó sang bên kia bàn. Jackson lật mở nó ra. Lloyd nói:



-Cứ đọc đi. Bởi vì anh sẽ phải ghi nhớ mọi thứ.



Jackson bắt đầu đọc, và mặc dầu chưa đọc hết trang đầu tiên anh ta đã có vẻ hiểu ra.



-Nếu chúng ta giả thiết rằng đó là một tay bắn tỉa đơn độc thì việc cố gắng tìm kiếm những thông tin đáng tin cậy là hầu như không thể được. Loại người đó sẽ chẳng để lại điạ chỉ đâu - Jackson dừng lại một chút - Nhưng nếu chúgn ta đang có chuyện với CIA thì Dexter đã đi trước chúng ta cả mười ngày nay rồi. Có thể bà ta đã biến tất cả những đại lộ có thể dẫn tới tên giết người biến thành những ngõ cụt - trừ khi…



-Trừ khi…? - Lloyd lặp lại.
-Hai ngày nữa - Cô nói.



-Vậy chúng ta đừng để phí một giây nào.



Sau ba đêm không ngủ, Tara rời Dublin đi tới thăm quê hương của Oscar ở Kilkenny, cô cảm thấy mình có đủ trình độ để thêm vào một hai dòng trong cuốn Niềm vui tình dục.



Khi Liam mang đồ đạc của họ ra chiếc xe thuê, Connor đã cho anh một khoản tiền thưởng hậu hĩnh và thì thầm nói:



-Cám ơn cậu.



Tara đỏ bừng mặt.



Trong năm đầu tiên ở Stanford Tara cũng có một chuyện có thể gọi là chuyện tình ái với một sinh viên y khoa. Nhưng chỉ đến khi nhận được lời cầu hôn cô mới hiểu rằng mình không hề muốn sống nốt cuộc đời với anh ta. Vậy mà Stuart không cần mất đến một năm cô đã có được một kết luận khác hẳn.



Họ gặp nhau lần đầu tiên khi đâm sầm phải nhau. Đó là lỗi của cô - Cô đã không hề nhìn trước khi cắt ngang đường trượt của anh trong khi anh phóng xuống một con sóng lớn. Cả hai người chao đi. Khi anh nâng cô lên khỏi mặt nước, Tara chờ nghe một tràng trách mắng. Thay vì thế anh ta chỉ mỉm cười và nói:



-Lần sau cô nhớ tránh những làn lướt nhanh.



Chiều hôm đó cô lại lặp lại lỗi cũ, nhưng lần này là cố ý. Và anh biết là cô cố ý.



Anh phá lên cười và nói:



-Cô chỉ cho tôi có hai con đường để lựa chọn. Hoặc là tôi sẽ bắt đầu dạy cô lướt sóng, hoặc chúng ta hãy đi uống cà phê. Nếu không thì có lẽ lần gặp gỡ sau đây của chúngta sẽ là ở trong bệnh viện. Cô chọn đàng nào?



-Hãy bắt đầu bằng cà phê vậy.



Đêm đó Tara đã muốn ngủ cùng với Stuart. Mười ngày sau, đến lúc phải về cô chỉ ước mình đừng có bắt anh phải chờ đến tận ba ngày sau hôm gặp gỡ đầu tiên đó. Và lúc cuối tuần…



-Đây là cơ trưởng chuyến bay của các vị. Hiện nay chúng ta bắt đầu hạ độ cao để hạ cánh xuống Los Angeles…



Maggie choàng dậy, dụi mắt và mỉm cười với con gái, hỏi:



-Mẹ ngủ thiếp đi à?



Tara đáp:



-Không, mãi đến khi máy bay cất cánh mẹ mới ngủ mà.



Sau khi lấy hành lý Tara chào tạm biệt bố mẹ rồi quay đi để lên chuyến máy bay tiếp đi San Francisco. Trong khi cô mất hút vào đám đông người vừa đến và sắp đi của sân bay, Connor thì thầm vào tai Maggie:



-Anh sẽ không ngạc nhiên nếu nó quay lại bay chuyến bay sắp tới đến Sydney.



Maggie gật đầu.



Họ đi về phía nhà ga nội địa và leo lên chiếc “Con mắt đỏ”. Lần này Maggie thấy buồn ngủ ngay khi video chiếu lại những động tác thoát hiểm vừa xong. Trong khi bay qua các bang, Connor cố xua đuổi ý nghĩ về Tara và Stuart và tầp trung để nghĩ đến những việc cần phải làm khi về đến Washington. Chỉ ba tháng nữa thôi là gã sẽ không ở trong danh sách những nhân viên tác chiến nữa, nhưng gã vẫn chưa biết được người ta dự định chuyển gã về phòng nào. Gã ghê sợ cái ý nghĩ sẽ phải làm một công việc bàn giấy từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều ở tổng hành dinh và những bài giảng cho các nhân viên NOC trẻ về những kinh nghiệm trên mặt trận. Gã đã báo trước cho Joan là có thể gã sẽ thôi việc nếu như không được người ta dành cho một việc thú vị hơn. Gã chẳng hề được sinh ra để làm giáo viên.



Trong những năm qua có nhiều lời bóng gío về một vài vị trí hàng đầu mà người ta cân nhắc dành cho gã, nhưng đó là trước khi sếp của gã thôi việc không một lời giải thích. Mặc dầu gã đã có hai mươi tám năm phục vụ và được rất nhiều lời khen, Connor được biết rằng giờ đây khi Chris Jackson không còn ở trong công ty thì tương lai của gã không được hoàn toàn đảm bảo như gã vẫn hình dung nữa.