Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 188 : Anh tức giận (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói, "Liễu Nhiên, con có biết chữ "Mẹ" có nghĩa là gì không?"



Liễu Nhiên gật đầu, "Bởi vì Ngôn Ngôn là do mẹ sinh ra."



Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Vậy con có biết "Mẹ" sinh Liễu Nhiên ra là một chuyện rất vất vả không?"



Liễu Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, gương mặt trẻ con đầy ngây thơ.



Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm mượn sự khổ cực của voi biển lúc sinh con nói cho Liễu Nhiên biết quá trình mẹ sinh ra mình.



Liễu Nhiên nhìn hình ảnh con voi biển mẹ cho voi biển con bú, sững sờ hỏi

Đàm Dịch Khiêm, "Ba, vậy "Mẹ" cũng sẽ chăm sóc cho Ngôn Ngôn lớn lên

giống như voi biển mẹ sao?"



Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, "Dĩ nhiên, "Mẹ" vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi con mình."



Liễu Nhiên chuyển ánh mắt sang Hạ Tử Du, "Mẹ, có phải lúc mẹ sinh Ngôn Ngôn ra cũng khổ cực giống như voi biển mẹ không?"



Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Liễu Nhiên, "Ừ, nhưng mẹ không cảm thấy khổ cực, mẹ cảm thấy có Liễu Nhiên là một chuyện rất hạnh phúc."



Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên lần này, mặc dù Liễu Nhiên không ôm lại Hạ Tử Du,

nhưng lại rõ ràng không có sự chống đối như vừa rồi nữa.



Đàm Dịch Khiêm cho Hạ Tử Du một cái nháy mắt, Hạ Tử Du lập tức ôm lấy Liễu

Nhiên, kiềm nén sự vui sướng nói, "Liễu Nhiên, mẹ dẫn con đi nhìn thế

giới hải dương...."



Cũng không ai nghĩ đến, bởi vì cuộc hành

trình thánh Monica này, dưới sự giúp đỡ của Đàm Dịch Khiêm, tâm lý mâu

thuẫn của Liễu Nhiên đối với Hạ Tử Du được từ từ hóa giải....



Mặc dù hơn ba tháng tiếp theo bình thường Liễu Nhiên vẫn thường xuyên nhắc

tới Đan Nhất Thuần, nhưng sự quyến luyến của Liễu Nhiên đối với Hạ Tử Du cũng bắt đầu có vẻ rõ ràng.



Giống như lúc này vậy, Liễu Nhiên

đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi Hạ Tử Du, nghiêm túc lắng nghe Hạ Tử Du

kể truyện cổ tích Andersen cho cô nghe.



Liễu Nhiên lắng nghe một hồi liền thiếp đi trong lòng Hạ Tử Du, mỗi khi nhìn thấy Liễu Nhiên ngủ trong lòng mình, Hạ Tử Du sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.



Hạ Tử Du đứng dậy đang chuẩn bị ôm Liễu Nhiên lên lầu ngủ, thì Đàm Dịch Khiêm đi vào đại sảnh biệt thự.



Hạ Tử Du lập tức làm tư thế "sụyt" với Dịch Khiêm, ngay sau đó cẩn thận từng li từng tí ôm Liễu Nhiên lên lầu hai.



Khi Hạ Tử Du đi ra khỏi phòng trẻ liền bị Đàm Dịch Khiêm kéo vào trong

lòng, "Mới kết hôn chưa tới nửa năm, đã học được không để ý tới ông xã

rồi à?"



Hạ Tử Du vội giải thích, "A, Liễu Nhiên vừa mới ngủ, em sợ anh làm ồn đến con."



Đàm Dịch Khiêm đặt Hạ Tử Du dựa lên tường trắng hung hăng hôn lấy hôn để,

lúc này mới hài lòng vòng ngang eo Hạ Tử Du, trầm nhẹ nói, "Muốn chăm

sóc con, cũng phải chăm sóc cho chồng em."



Hạ Tử Du rất thức thời ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, miệng ngọt như quét mật, "Ông xã, trong đáy lòng em anh là quan trọng nhất, sau này em nhất định sẽ dành hết tâm trí để

chăm sóc anh."



Đàm Dịch Khiêm nghe vậy liền vui vẻ, lập tức ôm lấy Hạ Tử Du, "Cho anh xem xem em "dành hết tâm trí" đến cỡ nào...."



....



Khi Hạ Tử Du tỉnh lại Đàm Dịch Khiêm đã không còn ở bên cạnh.



Dường như Hạ Tử Du cũng đã thành thói quen như thế, buổi trưa Đàm Dịch Khiêm


Biết Đàm Dịch Khiêm một khi quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay

đổi, chị Dư không dám nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác hơn đành

tuân theo sự căn dặn của Đàm Dịch Khiêm đưa tài liệu cho Đàm Dịch Khiêm.



....



Buổi trưa, Hạ Tử Du cùng Liễu Nhiên dùng cơm trưa trong phòng ăn.



Hạ Tử Du thấy bộ dạng ăn cơm trẻ con của Liễu Nhiên, cười khẽ, "Liễu

Nhiên, con ăn đến nỗi dính đầy ra cả miệng rồi, mẹ đút cho!"



Liễu Nhiên gật đầu, "Cám ơn mẹ."



Cũng khó trách Liễu Nhiên ăn đến dính đầy cả miệng, gần đây Hạ Tử Du thử cho Liễu Nhiên học dùng đũa ăn cơm, bây giờ Liễu Nhiên vẫn còn chưa quen

nên ăn cơm một mình rất khó khăn.



Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên ngồi lên đùi, kiên nhẫn đút cơm cho Liễu Nhiên.



Lúc này, người giúp việc đi tới sau lưng Hạ Tử Du, "Cô chủ, cô có điện thoại."



Hiếm khi có người gọi điện thoại tìm Hạ Tử Du, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Có nói là ai không?"



Người giúp việc đáp, "Anh ta chỉ nói là bạn của cô."



Hạ Tử Du đưa Liễu Nhiên qua cho người giúp việc, lập tức ra phòng khách nghe điện thoại.



Ngồi trên ghế sofa, Hạ Tử Du cầm điện thoại lên, "Xin chào, tôi là Hạ Tử Du."



"Tử Du, là anh."



Nghe giọng nói của Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du cười cười nói, "Trạch Húc." Lúc

tới bắt điện thoại cô cũng đã nghĩ rằng có thể là anh.



Gịong Kim Trạch Húc vẫn luôn rất dịu dàng, "Rất lâu không nói chuyện điện thoại với em, em có khỏe không?"



"Em rất khỏe, anh thì sao?"



"Anh...." Khi nói tới đó Kim Trạch Húc dừng giọng một chút, "Anh cũng rất tốt."



Hạ Tử Du nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng Kim Trạch Húc, cô hỏi đầy

quan tâm, "Hôm qua em có xem báo, biết "Trung Viễn" đang xảy ra một vài

vấn đề...."



Kim Trạch Húc cố làm ra vẻ thoải mái, nói, "Không có chuyện gì, chỉ là một vài vấn đề, anh sẽ giải quyết."



Hạ Tử Du nói, "Em biết rõ không phải vấn đề nhỏ.... Có lẽ em cũng không giúp được anh, nhưng em rất lo lắng cho anh."



Kim Trạch Húc giọng điệu thoải mái, "Chuyện của anh em không cần lo lắng

làm gì.... Anh biết rõ Tổng giám đốc Đàm không thích anh gọi điện cho

em, anh vốn cũng không muốn quấy rầy em, chỉ là, tiếp theo có thể anh

phải đi Manchester cạnh tranh một hạng mục, nếu như cạnh tranh thành

công có thể anh phải ở lại Manchester những một năm, bởi vì công việc

rất bận, anh sợ một năm tới sẽ không có thời gian nói chuyện điện thoại

với em nữa, anh hy vọng em tự chăm sóc mình thật tốt."



Hạ Tử Du hỏi, "Hạng mục này có thể làm cho "Trung Viễn" tốt hơn sao?"



Kim Trạch Húc cười nói, "Ừ, yên tâm đi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra anh

có thể thuận lợi tóm hạng mục này vào tay, "Trung Viễn" không có việc gì hết."



Hạ Tử Du cũng thở phào nhẹ nhõm giùm cho Kim Trạch Húc, "Tốt lắm, hy vọng anh đi Manchester tất cả được thuận lợi."