Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 190 : Cưng chiều vô hạn (2)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Buổi tối.
"Vịt con xấu xí rất tự ti, nó rất hâm mộ người khác có bộ lông vũ xinh đẹp,
cho nên nó trốn ở góc phòng len lén khóc thút thít...."
Đọc truyện cổ tích tới đây, Hạ Tử Du phát hiện con gái tinh nghịch của cô đã ngủ rồi.
Nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Liễu Nhiên, đặt nên trán con gái một nụ hôn, lúc này Hạ Tử Du mới rời khỏi phòng trẻ.
Trở lại phòng mình, Hạ Tử Du mang trong lòng tâm sự nặng nề thở dài một
hơi, trong đầu lại một lần nữa thoảng qua tin tức trên tờ báo hôm nay.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao “Trung Viễn” lại một lần nữa cạnh tranh thất bại?
Đúng lúc Hạ Tử Du vẫn đang suy nghĩ, ngoài cửa phòng cô truyền tới một trận tiếng gõ cửa nhẹ.
Tối nay Đàm Dịch Khiêm sẽ về, nhưng Đàm Dịch Khiêm ra vào phòng này trước
nay chưa hề có thói quen gõ cửa, trong lòng cứ đinh ninh là người giúp
việc, vẻ mặt hoảng hốt Hạ Tử chạy ra mở cửa phòng.
Nhưng, trong lúc bất ngờ này, Hạ Tử Du còn chưa nhìn rõ mặt người tới đã bị người đó dùng hai cánh tay rắn chắc ôm lấy....
"A!"
Bị ném lên giường, Hạ Tử Du thở nhẹ một tiếng, vừa được nhìn thấy rõ khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đôi môi đỏ mọng cũng đã bị anh chiếm
lĩnh.
"Ưm...."
Cơ thể Đàm Dịch Khiêm rõ ràng là đã bị đè
nén đến khô nóng suốt mấy ngày hôm nay, nên vào giờ phút này không thể
kiềm chế được nữa đã bùng nổ, lúc hôn Hạ Tử Du giống như cuồng phong
cuốn lấy, hận không thể nuốt chửng Hạ Tử Du vào bụng.
Hạ Tử Du
gần như ngạt thở, vỗ nhẹ lên sống lưng của Đàm Dịch Khiêm đang áp chế
trên người cô, hô hấp rối loạn gọi, "Dịch Khiêm...."
Qua một hồi
lâu, Đàm Dịch Khiêm mới buông Hạ Tử Du ra, dục vọng hừng hực như muốn
thiêu từ trong đôi mắt đen láy của anh chứng tỏ giờ phút này anh đã
không còn nhiều tính nhẫn nại nữa, hơi thở nóng rực của anh hòa vào hơi
thở của cô, anh áp chế sự kích động của mình xuống, khàn khàn hỏi, "Vợ
yêu, có nhớ anh không?"
Hai tay Hạ Tử Du chống đỡ ở lồng ngực anh, "Có...."
Đàm Dịch Khiêm hài lòng cúi đầu cắn nhẹ vào cánh môi cô một cái, sau đó vén lên vạt áo của cô.
Nửa người dưới cảm thấy lành lạnh, Hạ Tử Du theo bản năng co hai chân lên,
cô kháng cự, "Đừng như vậy, em có lời muốn nói với anh...."
Tinh
trùng đã lên tới não, Đàm Dịch Khiêm căn bản không còn nhẫn nại nghiêm
túc nói chuyện với Hạ Tử Du, giọng nói của anh càng lúc càng khàn khàn
nặng nề: "Muốn gì chờ một chút hãy nói." Dứt lời liền vén váy của Hạ Tử
Du lên tới tận eo.
....
Đưa mắt nhìn theo Đàm Dịch Khiêm lái xe rời đi, tất cả các nét trên gương mặt Hạ Tử Du đều tràn đầy hạnh phúc.
Liễu Nhiên chạy tới, ôm lấy bắp đùi Hạ Tử Du làm nũng mè nheo nói, "Mẹ, con muốn đi vườn hoa chơi...."
Hạ Tử Du thu hồi ánh mắt đang nhìn theo bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm, cô ôm lấy Liễu Nhiên nói: “Được.”
Hạ Tử Du đang định đưa Liễu Nhiên đi vườn hoa chơi, thì lúc này giọng nói người giúp việc vang lên sau lưng Hạ Tử Du, "Cô chủ!"
Hạ Tử Du xoay người, "Ừ?"
Người làm nói, "Cô có điện thoại, là ông Kim."
Hạ Tử Du sửng sốt một chút, gật đầu, "Được."
Đưa Liễu Nhiên cho người giúp việc, Hạ Tử Du không quên dặn dò, "Liễu
Nhiên, mẹ đi nghe điện thoại, đợi chút nữa sẽ trở lại vườn hoa với
con.... Bác sĩ nói con không thể chơi đến đổ nhiều mồ hôi, như vậy rất
dễ ngã bệnh, con ngoan ngoãn chờ mẹ trở lại, biết không?"
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Ngay sau đó Hạ Tử Du đi vào phòng nhận điện thoại của Kim Trạch Húc.
"Tử Du!"
"Phải, là em."
Giọng Kim Trạch Húc nặng nề nói, "Anh mới vừa xuống máy bay, rất xin lỗi vì
em gọi mấy cuộc điện thoại anh đều không nhận được...."
Hạ Tử Du
vội vàng nói, "Đừng nói chuyện khách sáo với em như vậy, em rất lo lắng
cho anh, báo chí nói anh không giành được hạng mục ở Manchester, chuyện
này rốt cuộc là thế nào?"
Kim Trạch Húc chậm rãi thở dài, chán
chường nói, "Anh đã rất cố gắng, nhưng mà, em cũng biết, tranh giành lợi ích trên thương trường ai có thể nói trước chính xác được, ‘Đàm thị’
thắng ‘Trung Viễn’ giành được hạng mục này cũng là dễ hiểu, chỉ trách
bản thân anh không có năng lực."
"Trạch Húc...."
Hạ Tử Du
còn muốn hỏi thêm điều gì, nhưng Kim Trạch Húc đã cắt lời, "Tử du, không cần lo lắng cho anh, tranh giành lợi ích trên thương trường anh hiểu
rõ, anh chỉ là tức giận mình không thể bảo vệ được “Trung Viễn” do một
tay ba nuôi sáng lập ra.... Tổng giám đốc Đàm đã nhắc nhở anh lần nữa,
anh nghĩ từ nay về sau cũng không thể liên lạc với em, không phải bởi vì anh sợ, mà anh không muốn Tổng giám đốc Đàm hiểu lầm giữa chúng ta có
gì đó............ Tốt nhất em hãy bảo trọng, chúc em mãi mãi hạnh
phúc.”
Hạ Tử Du còn chưa kịp nói thêm được điều gì, Kim Trạch
Húc đã kết thúc cuộc trò chuyện, lúc Hạ Tử Du gọi điện thoại lại cho Kim Trạch Húc thì điện thoại đã không cách nào liên lạc được.