Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 196 : Thời khắc mấu chốt bảo dừng lại (2)

Ngày đăng: 18:15 19/04/20


Tiểu Du thấy anh bạn ‘Tiểu Kim’ căn bản không bị thương nghiêm trọng như đã

nghĩ, vì vậy cảm kích đối với anh bạn ‘Tiểu Kim’ nhất thời biến thành

tức giận........ Đáng thương là chân của anh bạn ‘Tiểu Kim’ thật sự bị

thương nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc cũng không chiếm được một chút đồng

tình nào của Tiểu Du.



Đàm Dịch Khiêm giống như đang nghe một câu chuyện tường thuật lan man, thong thả nói, "Đây là gậy ông đập lưng ông."



Robert phân tích nói, "Chích xác, Kim Trạch Húc không đáng được đồng tình..... Nhưng Kim Trạch Húc cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, tôi nghe chị Dư nói hắn đã đem toàn bộ số tiền trong Trung Viễn chuyển đến công ty ở

Anh quốc mà hắn ta đang âm thầm thành lập, cho nên Trung Viễn mới trở

thành một cái vỏ trống rỗng.... Nếu trước đây Kim Trạch Húc đã muốn đối phó với cậu, hôm nay còn bị cậu sắp xếp vào bẫy, tôi nghĩ sau này hắn

càng thêm hận thù không đội trời chung với cậu, chỉ là, bản thân tôi

cũng không lo lắng về chuyện này lắm, ngược lại..........” Robert dừng

lại một chút sau đó nói, "Tôi rất lo lắng cho cậu và Tiểu Du."



Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Tôi và cô ấy rất tốt."



Robert nhíu mày nói, "Dịch Khiêm, tôi nhìn ra được tình cảm giữa cậu và Tử Du

đã có rất nhiều cố gắng, nếu không phải lo nghĩ đến Tiểu Du, dựa vào

tính cách của cậu, từ lâu cậu đã không bỏ qua cho Kim Trạch Húc rồi....

......... Tôi biết lúc này coi như cậu và Tiểu Du đã không còn khoảng

cách, nhưng đối với chuyện Tử Du không tin tưởng cậu, giờ phút này trong lòng cậu cũng giống như có một cái gai............”



Đàm Dịch Khiêm trầm ngâm chốc lát, lạnh lùng nói, "Những lời này không giống như lời cậu nói!”



Robert trước sau đều là muốn hòa giải, những lời nói kiểu phá hoại tình cảm vợ chồng dường như không giống những lời từ miệng Robert.



"Trước

kia thật sự tôi sẽ không nói những lời này, nhưng mà...." Robert vốn

muốn nói ra, thế nhưng lúc này bởi vì suy nghĩ đến điều gì đó nên tạm

thời sửa lại: “Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói một chút."



Đàm Dịch Khiêm nhạy cảm, "Chuyện gì có thể làm cho cậu do dự như thế?"



Ánh mắt thấy sự lạnh lùng của Đàm Dịch, Robert biết hiện tại muốn sửa lời

cũng đã quá muộn, do dự một lát, Robert mở miệng nói, "Trước khi nói cho cậu biết, tôi hy vọng cậu hiểu rõ mặc kệ đứng trên lập trường gì tôi

cũng đều muốn cậu và Tiểu Du có thể hạnh phúc vui vẻ, sở dĩ nói cho cậu biết chuyện này là bởi vì tôi cảm thấy hành động của Tiểu Du đối với

Kim Trạch Húc trong chuyện này thật sự không đúng mực lắm, tôi sợ có khả năng Tiểu Du giấu giếm tâm sự, dĩ nhiên, đây là suy đoán của tôi...."



"Nói."



Robert chậm rãi nói, "Cậu giúp tôi tìm được hành tung Đan Nhất Thuần, tôi

thuyết phục Đan Nhất Thuần đi Male.... Mấy ngày nay mỗi ngày tôi đều
Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc ngẩng mặt lên trước ngực nhìn Hạ Tử Du, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du không hề chớp mắt.



Hô hấp Hạ Tử Du cũng rối loạn, đôi mắt trong veo nhìn vào tròng mắt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm.



Trước đây, vào những lúc như thế này Hạ Tử Du chỉ nhìn thấy trong đáy mắt của Đàm Dịch Khiêm tràn đầy dục vọng ham muốn, nhưng tối nay Hạ Tử Du nhìn

vào đáy mắt của Đàm Dịch Khiêm ngoại trừ ánh mắt tràn đầy dục vọng,

dường như còn có phân vân, dường như còn có chất vấn, lại giống như đang muốn tìm tòi điều gì đó…………..



Bốn mắt nhìn lẫn nhau, không khí bỗng trầm lắng yên tĩnh, Hạ Tử Du thử lên tiếng thăm dò: “Ông xã?”



Đàm Dịch Khiêm cũng không đáp lại Hạ Tử Du, ánh mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt cô.



"Liễu Nhiên ở bệnh viện...."



Lời Hạ Tử Du còn chưa nói xong, Đàm Dịch Khiêm đã lần nữa chiếm lấy đôi môi Hạ Tử Du.



"Ưm...."



Đàm Dịch Khiêm dùng sức hôn lên môi Hạ Tử Du, răng môi ma sát khiến Hạ Tử

Du cảm thấy đau đớn vô cùng, "Ông xã...." Hạ Tử Du bởi vì đau đớn mà vỗ

nhẹ lên sống lưng trần của Đàm Dịch Khiêm.



Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ

hung hăng mà hôn Hạ Tử Du, mỗi một lần dùng sức mạnh đến nỗi giống như

muốn đem Hạ Tử Du hòa nhập vào xương cốt.



Hạ Tử Du cảm giác được mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, cô dùng sức chống đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, "Ông xã, đau...."



Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng buông lỏng Hạ Tử Du ra, trên bờ môi mỏng của anh dường như còn có vết máu đỏ mơ hồ.



Hạ Tử Du che lại bờ môi, cau mày nói, "Đau quá...."



Đàm Dịch Khiêm nóng rực nhìn Hạ Tử Du, nhưng qua một hồi lâu sau, đáy mắt

nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm dần dần chuyển thành bình tĩnh, sau đó anh

xoay người đi.



Hạ Tử Du vội vàng kéo qua tấm chăn mỏng che lại cơ thể mình, nhìn Đàm Dịch Khiêm nhặt quần áo hỗn độn trên mặt đất lên

thản nhiên mặc vào người.



Giữa hai người chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Ông xã, anh sao vậy?"



Đàm Dịch Khiêm cài lại nút áo sơ mi, nhẹ nhàng hờ hững nói, "....Bây giờ anh đưa em tới bệnh viện!”