Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 199 : Mọi thứ như không có gì thay đổi
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Hạ Tử Du không biết mình đã trở lại bệnh viện như thế nào, trong đầu cô cứ mãi thoáng qua hình ảnh chiếc xe màu đen lạnh lẽo đó.......
Cô
vốn muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe đó đã lao đi như tên bắn ở trước mặt
cô............ Tốc độ cũng mơ hồ cho thấy sự lạnh lùng và thâm trầm
của anh, khiến cô chết lặng tại chỗ thật lâu không biết phải làm sao.
Robert phát hiện Hạ Tử Du sau khi đi "hóng mát" trở lại thì sắc mặt trở nên
tái nhợt hơn, không khỏi lo lắng hỏi, "Tử Du, em có khỏe không?"
Hạ Tử Du không trả lời, cả người dựa vào mặt tường sau lưng, ánh mắt ngơ ngác đờ đẫn.
Robert quơ quơ tay trước mặt Hạ Tử Du, "Tử Du!"
Hạ Tử Du rốt cuộc hoàn hồn, cô sững sờ nhìn về phía Robert, hồi lâu mới trả lời, "Em không sao."
Robert nhìn chăm chú vào gương mặt không còn chút máu của Hạ Tử Du, nhíu mày
nói, "Anh thấy tình trạng của em bây giờ không tốt lắm, anh đề nghị em
tốt nhất nên đi nghỉ ngơi đi!"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Em không sao.... Sau khi Liễu Nhiên phẫu thuật xong em sẽ đi nghỉ ngơi."
Robert vẫn không yên tâm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, thân làm mẹ Hạ Tử Du lo
lắng cho Liễu Nhiên nên tinh thần mệt mỏi cũng rất bình thường, Robert
đành phải gật đầu, "Ừ, đừng để mình quá căng thẳng."
....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng thời gian phẫu thuật đã
hơn chín giờ, rốt cuộc đèn đỏ trên phòng phẫu thuật cũng phụt tắt.
Liễu Nhiên nằm trên giường bệnh được các y tá dè dặt cẩn thận đẩy ra, mọi người liền lập tức lao đến.
Hạ Tử Du nắm tay Liễu Nhiên thật chặt, nhẹ giọng gọi, "Liễu Nhiên, Liễu Nhiên...."
Bác sĩ phẫu thuật nói, "Đàm bà chủ, đứa bé vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ còn chưa tỉnh, mời mọi người tiếp tục chờ ở đây, đợi một lát đứa bé
tỉnh rồi hãy vào.”
Hạ Tử Du khẩn trương níu lấy cánh tay bác sĩ, "Phẫu thuật thành công, phải không?"
Bác sĩ gật đầu, "Đúng vậy, phẫu thuật tiến hành cấy ghép tủy rất thành
công, trước mắt cũng không có xuất hiện hiện tượng hoại tử nào, tôi tin
rằng con bé rất nhanh sẽ hồi phục lại.”
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó bác sĩ bảo y tá tăng cường chăm sóc Liễu Nhiên.
Trên gương mặt mẹ con Đàm bà chủ lộ ra nụ cười vui mừng.
Hạ Tử Du rốt cuộc nức nở ra tiếng, cô đưa tay dùng sức ôm chặt anh, không
kiềm chế được nghẹn ngào nói, "Đừng như vậy có được hay không?"
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt không ngừng rơi trên khóe mắt cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Cô dựa vào khuôn ngực ấm áp của anh, khàn khàn nói: “Em có thể giải thích, em............”
Anh nâng cằm của cô lên, lời nói vẫn dịu dàng như trước, "Giải thích cái gì?"
Cô kinh ngạc nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh, giờ phút này trong
mắt anh giống như bị rơi xuống vách núi đá rồi sau đó tuyệt vọng như
không còn sức lực đứng dậy để leo lên.
Cô sững sờ, "Em...."
Anh nâng gương mặt tinh xảo của cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từng
tấc da của cô, gằn từng tiếng không nhanh không chậm nói: “Anh nghĩ em
cũng không muốn giải thích với anh đâu, mà đã đến nước này anh cũng
không còn kiên nhẫn để nghe nữa............ Anh biết lúc này có lẽ em
sẽ có rất nhiều giải thích hợp lý cần nói rõ với anh, cũng có thể sau
khi anh nghe xong anh sẽ tỏ vẻ đồng tình với hành động của em, nhưng mà, Tử Du à, đã muộn rồi............”
Đã muộn rồi.....
Đã muộn rồi.....
Giờ phút này trong đầu cô không ngừng truyền lại lời anh vừa nói một giây
trước, thân thể cô đứng không vững, lảo đảo lui về sau một bước.
Anh đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của cô, nhàn nhạt nói, "Đủ
rồi, chuyện của Kim Trạch Húc chúng ta cần phải kết thúc tại đây
thôi.... Còn nhớ rõ lời tuyên thệ của chúng ta ở buổi hôn lễ không?”
Cô cố chịu cổ họng đang nghẹn ngào, dùng sức gật đầu.
Cô nhớ rõ lời tuyên thệ của họ ở trước mặt Mục Sư, cũng nhớ lúc anh trước mặt toàn thế giới kiên định nói ba chữ “Anh yêu em”.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được hôn lễ ngày đó bởi vì ba chữ kia của anh mà khuôn mặt cô rơi đầy những giọt nước mắt hạnh phúc.....
Anh
ôm bả vai cô, giọng nói vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại là thấp hơn vừa
rồi mấy phần: “Nhớ kỹ là đủ rồi............. Chúng ta về khách sạn đi!"
Nước mắt mãnh liệt từ hốc mắt cô rơi ra, lòng của cô vào giờ phút này đau
đến không thở được, cô không rõ vì sao đau, nhưng lại biết rõ từ giây
phút này cô nhất định đã mất đi thứ gì đó.