Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 235 : Hạ Tử Du đột ngột bỏ đi (1)
Ngày đăng: 18:15 19/04/20
Luân Đôn, nước Anh, tại tập đoàn "Kim thị".
Cốc, cốc.
Kim Trạch Húc đứng trước cửa sổ sát đất, tay đang cầm một ly rượu đỏ ánh mắt nhìn xuống dòng xe dưới lòng đường, “Vào đi!”
Thư ký đi vào phòng làm việc Kim Trạch Húc, cung kính nói, "Kim tổng, bên ngoài có hai vị cảnh sát tìm ông."
Cảnh sát?
Kim Trạch Húc xoay người lại.
Hai người mặc đồng phục cảnh sát đi vào phòng làm việc Kim Trạch Húc, "Xin chào Ông Kim Trạch Húc."
Kim Trạch Húc nhíu mày ngạc nhiên, "Là tôi, xin hỏi các vị là...."
Kim Trạch Húc còn chưa nói xong, một người cảnh sát trong đó đã đi tới còng hai tay của Kim Trạch Húc lại, cũng lấy luôn ly rượu đỏ trong tay anh
để lên bàn, nghiêm túc nói, "Ông Kim Trạch Húc, chúng tôi là nhân viên
cảnh sát khoa điều tra tội phạm quốc tế Luân Đôn, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến tên trùm buôn ma túy Roglia, bây giờ mời ông theo
chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
Kim Trạch Húc giùng giằng còng
tay, tức giận nói, "Cảnh sát, không phải các anh đã điều tra xong rồi
sao? Lần trước các anh cũng nghi ngờ tôi, nhưng sự thật chứng minh chỉ
là hiểu lầm… Căn bản tôi không biết Roglia, nếu các anh cứ tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sẽ bảo luật sự tôi kiện các người.”
"Vậy thì mời anh đến đồn cảnh sát rồi hãy nói!”
Thư kí bên cạnh thấy ông chủ bị cảnh sát giam giữ, nhất thời hoang mang lo sợ.
Kim Trạch Húc nói với thư ký, "Gọi điện thoại cho Ellen, tôi muốn trong vòng một giờ nhìn thấy cậu ta."
Thư ký lập tức gật đầu, "Dạ, Kim tổng, bây giờ tôi sẽ đi gọi ngay."
------
Đồn cảnh sát, bên trong phòng lấy khẩu cung.
Kim Trạch Húc dựa lưng vào ghế, bực tức nói, "Cảnh sát các anh đều làm việc như vậy hay sao? Chẳng lẽ cả ngày không có việc gì làm nên tìm một
người vô tội đến gán tội?”
Cảnh sát quốc tế Thụy Sĩ hợp tác với phía Luân Đôn bình tĩnh nói, "Ông Kim, xin ông bình tĩnh một chút."
"Làm sao tôi có thể bình tĩnh?” Kim Trạch Húc nghiến răng giận dữ nói,
"Trong vòng một tháng bị ‘mời’ tới đồn cảnh sát hai lần, các anh cho
rằng tôi cả ngày không có việc gì làm hay sao?”
Cảnh sát nghiêm túc nói, "Ông Kim, anh có thể mời luật sư đến, nhưng mà giờ phút này
Cô thừa nhận giờ phút này cảm giác đau đớn trong lòng cô dần tăng lên, dù
kết quả nhìn thấy không khiến cô vui được, nhưng cô sẽ không bao giờ
đồng tình thương hại nữa.
Một người giả nhân giả nghĩa lừa gạt
cô, từ đầu tới cuối, anh chỉ biết bày mưu tính kế trành giành với Đàm
Dịch Khiêm, thậm chí tình cảm bạn bè giữa bọn họ cũng bị anh lợi dụng để đối phó với Đàm Dịch Khiêm.
Không chút do dự đổi sang kênh khác, Hạ Tử Du xem một kênh có tiết mục giải trí.
"Ông chủ."
Nghe thấy giọng nói của người giúp việc, Hạ Tử Du mới biết Đàm Dịch Khiêm đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Hạ Tử Du xoay đầu, mỉm cười nhìn chồng mình gọi, "Ông xã."
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ghế sofa, theo thói quen vòng qua ôm eo Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, “Em đổi kênh làm anh rất vui.”
Hạ Tử Du dựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm, bình tĩnh nói, "Anh ấy đã vứt bỏ
tình cảm bạn bè giữa em và anh ấy, không đáng để em thương hại.... Sau
này em cũng không muốn nhắc đến anh ấy nữa.”
Đàm Dịch Khiêm
hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Bà xã, lúc này con của chúng ta là quan trọng
nhất.... Điều cần làm em hao tổn tinh thần chính là làm thế nào để chăm
sóc cho mình trắng trẻo mập mạp ra, như vậy mới có thể sinh cho anh một
đứa con khỏe manh chứ.”
Hạ Tử Du vùi đầu vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, quyến luyến hơi thở dễ chịu của Đàm Dịch Khiêm, "Dạ."
Đúng vậy, hôm nay cô còn điều gì không thể thỏa mãn?
Cô có một người chồng thương yêu cô, một đứa con gái ngoan ngoãn, còn có
cuộc sống không lo áo mặc...... Cuộc sống như thế thật khiến nhiều mơ
ước, cô nên học chính là phải biết quý trọng nó, luôn bảo vệ tất cả
những gì cô có bây giờ.”
Đàm Dịch Khiêm hôn lên đỉnh đầu Hạ Tử Du, thấp giọng hỏi, "Mệt sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, em muốn lên lầu ngủ một giấc...."
"Được, anh lên với em.”
"Dạ."
Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đang vùi đầu trong ngực anh bước đi lên lầu hai.