Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 237 : Cũng cảm nhận được sự thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Một tiếng sau tại phòng sách biệt thự.
Đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sắc mặt tái nhợt của những vệ sĩ đứng
trước bàn đọc sách, Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, "Có một người mà cũng
không dẫn về được sao? Một câu sợ làm cô ấy bị thương là muốn tôi cho
qua?”
Giọng điệu của Đàm Dịch Khiêm ôn hòa, nhưng giọng nói ẩn
chứa khí thế không giận mà uy, khiến mấy vệ sĩ đứng trước mắt anh không
rét mà run.
"Tổng giám đốc, xin bớt giận, là chúng tôi bất
lực...." Thấy không người nào dám mở miệng trả lời câu hỏi của ông chủ,
một trong số những người hộ vệ thấy thế không thể không lên tiếng nói
thẳng.
"Vậy tôi còn giữ các anh ở lại làm gì?”
Mọi người đều cúi đầu, sợ hãi trầm mặc không nói.
Nửa giờ sau Đàm Dịch Khiêm đã sai người tra được hành tung cụ thể của Hạ Tử Du từ thiết bị định vị trong điện thoại Hạ Tử Du, vì vậy Đàm Dịch Khiêm phái người đuổi theo Hạ Tử Du, thế nhưng cuối cùng những người này lại
không mang Hạ Tử Du về.
Đan Nhất Thuần thấy những người vệ sĩ
này nơm nớp lo sợ, không khỏi thay bọn họ lên tiếng giải thích, "Dịch
Khiêm, bọn họ đã cố gắng rồi.... Lúc bọn họ đuổi kịp Tử Du, Tử Du không
quan tâm bọn họ ngăn cản đã leo lên một chiếc xe, bọn họ không thể cưỡng ép Tử Du theo bọn họ trở về.”
Đàm Dịch Khiêm thuận tay rút lấy một điếu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra.
Đan Nhất Thuần biết Đàm Dịch Khiêm chỉ có lúc phiền muộn mới hút thuốc lá,
cô nhẹ giọng nói, "Dịch Khiêm, anh cũng đừng quá lo lắng, Tử Du sẽ không có chuyện gì đâu."
Một hồi gõ cửa đã cắt ngang dòng suy tư của Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh lại được đôi chút, nhưng không ngẩng đầu lên nói, "Vào đi."
Người đến là một trong những vệ sĩ, anh ta cúi đầu xuống, ngậng ngừng báo cáo với Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, chúng tôi đã để mất hành tung cô
chủ...."
Ánh mắt sắc bén của Đàm Dịch Khiêm quét về phía vệ sĩ đang thấp thỏm lo ấu trước mặt, “Cậu nói cái gì?"
Người vệ sĩ giống như mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm nói, "Xe của chúng tôi vẫn đi theo cô chủ, nhưng đến một phi trường tư nhân thì cô chủ đã bất chấp đến sự ngăn cản của chúng tôi, lên một chiếc máy bay tư nhân....... Sau khi cô chủ lên máy bay, chung tôi không thể truy tìm được hành tung của cô chủ nữa.”
Một hơi nói hết lời, vệ sĩ này đã chuẩn bị xong tâm lý để chịu sự trách phạt của Đàm Dịch Khiêm.
Vậy mà, lúc này Đàm Dịch Khiêm lại trầm tĩnh khiến cho người khác thật run
sợ, khói mù từ trong tay anh từ từ bay lên cũng lộ vẻ quỷ dị.
Tất cả vệ sĩ có mặt cũng không dám nhìn thẳng vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh
như không của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần vào lúc này cũng cảm thấy
nội tâm của Đàm Dịch Khiêm đang áp chế thịnh nộ.
Đan Nhất Thuần
phất tay ý bảo tất cả hộ vệ lui ra, sau đó chậm rãi lên tiếng, "Dịch
Khiêm, Tử Du kiên trì bỏ đi cô ấy nhất định có nguyên nhân, cô ấy không
phải là người không có chừng mực như vậy........”
Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nhìn không ra chút lạ thường nào, nhưng nhiệt độ thân thể tản ra lại càng thêm lạnh lẽo.
Đan Nhất Thuần biết Đàm Dịch Khiêm rất cần sự yên tĩnh để suy nghĩ, cô nhỏ
giọng nói, "Em đi ra ngoài trước.... Em pha cho anh một ly cà phê."
Đàm Dịch Khiêm vẫn không lên tiếng, tròng mắt đen càng phát ra một tia sáng âm trầm.
Đàm, tương lai nếu cô đi theo Kim tổng, có thể không lo về cuộc sống
sau này.”
Nhắc tới Kim Trạch Húc, trên mặt Hạ Tử Du hối tiếc
cùng thất vọng, cô bình tĩnh nhìn Arsène, chán ghét nói, "Tôi tin anh
có cách thay tôi chuyển cho Kim Trạch Húc một câu, anh nói cho anh ấy
biết, anh ấy vĩnh viễn không thắng được Đàm Dịch Khiêm, vĩnh viễn!"
Cũng không ai nghĩ đến, giờ phút này, Arsène đột nhiên đưa tay bóp cổ Hạ Tử
Du, sắc mặt hắn xanh mét, gân xanh nổi lên, cắn răng tức giận nói, "Bất
luận kẻ nào cũng không thể chất vấn Kim tổng, nhất là cô, bởi vì Kim
tổng quan tâm cô.... Nếu như cô dám nói những lời này một lần nữa, tôi
nhất định sẽ không để cô sống trên thế giới này nữa, kể cả là lời của
Kim tổng!"
Hạ Tử Du bởi vì mang thai mà thân thể không tốt, lúc này lại bị Arsène bóp cổ, hô hấp chợt trở nên khó khăn.
"Tử Du...."
Bà Hạ nhìn thấy sắc mặt Hạ Tử Du từ đỏ biến thành xanh sau lại trắng, bà
vội vã đặt ông Hạ xuống, sau đó đứng dậy đứng bên cạnh Hạ Tử Du, dùng
sức vặn bàn tay của Arsènera, "Cậu mau buông con bé ra, buông ra
mau...."
Người phụ trách trông coi Hạ Tử Du cũng khuyên can nói, "Lão Đại, không thể tổn thương cô ấy, đó là lệnh của Kim tổng!"
Thủ hạ nhắc nhở làm Arsène khôi phục lại lý trí, Arsène kiềm chế xúc động, lúc này mới thu hồi bàn tay đang thắt cổ Hạ Tử Du.
Hô hấp khôi phục, Hạ Tử Du liền ho khan vài tiếng, thật may là bà Hạ kịp
thời đỡ lấy Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lúc này mới không đến nỗi vì mất sức mà
ngã nhào xuống.
Bà Hạ vội đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống bên cạnh ông Hạ ở góc tường, "Tử Du, mau ngồi xuống bên này.......”
Sau khi Hạ Tử Du ngồi xuống, cảm giác choáng váng lúc này mới giảm được đôi chút.
Bà Hạ quan tâm hỏi, "Tử Du, con thấy thế nào?"
Hạ Tử Du yếu ớt nói, "Con không sao...."
Arsène bực tức rời đi.
Bà Hạ đem đầu ông Hạ đã bất tỉnh dựa vào đùi mình, nghẹn ngào nói, “Ông ấy chảy nhiều máu như vậy, không biết phải làm sao đây.........”
Hạ Tử Du nhìn ông Hạ đang hôn mê, bật khóc nức nở, khổ sở nói, "Mẹ, thật
xin lỗi, là con làm liên lụy hai người....." Nếu như không phải là vì
khống chế cô để uy hiếp Đàm Dịch Khiêm, bọn họ cũng sẽ không bắt cóc ba
mẹ nuôi cô.
Bà Hạ không trả lời Hạ Tử Du, chỉ rơi nước mắt.
Hạ Tử Du cầm bàn tay lạnh như băng của bà Hạ, kiên định nói, "Dịch Khiêm
nói anh ấy sẽ đến cứu con.... Chúng ta sẽ không sáo, ba rất nhanh sẽ
được đưa đến bệnh viện.”
Bà Hạ bi thương nói, "Arsène nói mẹ có nghe thấy, Dịch Khiêm thông minh cũng không tìm được chúng ta...."
"Không đâu, mẹ, con tin Dịch Khiêm.... Anh ấy nói con ở chỗ này chờ anh ấy, anh ấy sẽ đến........ Anh ấy nhất định sẽ tới...."
Trong đáy mắt mất mát của bà Hạ xuất hiện một tia hy vọng, "Có thật không?"
Hạ Tử Du dùng sức gật đầu, "Dạ, anh ấy nhất định sẽ tới!!"