Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 270 : Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Los Angeles.
"Tổng giám đốc, ông Robert nói ông ấy muốn gặp ông."
"Tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc điện thoại nội bộ, Đàm Dịch Khiêm buông văn bản trong tay ra, sau đó đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới trước tủ rượu rót ra
hai ly Laffey năm 88 cho anh và cả Robert.
Không tới một phút, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Đàm Dịch Khiêm cầm lên ly rượu nói, "Vào đi."
Người đến là Robert, anh nhìn thoáng qua Đàm Dịch Khiêm rồi mới bước vào phòng làm việc.
Đàm Dịch Khiêm lấy một ly Laffey đưa cho Robert, "Cậu đừng từ chối, là Laffey năm 88."
Robert nhận lấy ly rượu, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh trong ly, bỗng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
"Uống thả cửa hình như không phải phong cách của cậu."
Đàm Dịch Khiêm tựa vào tủ rượu, rất có phong cách quý ngài mà nhấp một hớp rượu đỏ.
Robert đi về phía Đàm Dịch Khiêm, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy tĩnh mịch
của Đàm Dịch Khiêm, dịu giọng nói, "Tôi có đi thành phố Y một chuyến,
cũng gặp được Tử Du và Liễu Nhiên."
Không ai có thể nhận thấy
được động tác nhấp rượu của Đàm Dich Khiêm trong một giây bỗng khựng
lại, nhưng vẻ mặt anh không chút cảm xúc nhìn Robert, "Tôi biết cậu sẽ
đi tìm cô ấy."
Robert kiềm chế tức giận thốt ra, "Câu có biết
rằng bây giờ mỗi một tế bào trên người tôi đang gào lên thúc giục hãy
đập cho cậu một trận không?"
Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Cậu sẽ không làm thế, nếu không cậu đã động thủ từ nãy giờ rồi."
Robert phiền não lắc đầu, chợt thở dài nặng nề nói, "Dịch Khiêm, tôi biết giữa cậu và Tử Du có rất nhiều vấn đề, nhưng mà tại sao lại đến nông nỗi
phải ly hôn? Cậu đã quên lúc đầu cậu đã cố gắng như thế nào để Tử Du trở về bên cậu sao?"
Cho đến hôm nay, Đàm Dịch Khiêm đáp lại cũng chỉ là một câu hời hợt bâng quơ, "Có lẽ ngay từ ban đầu đã lựa chọn sai lầm."
"Sai lầm?" Robert không dám tin nói, "Câu còn có thể nói ra những lời này?
Nếu như để Tử Du nghe được, cô ấy sẽ buồn khổ đến mức nào!"
Đàm Dịch Khiêm liếc xéo Robert, hỏi ngược lại, "Tôi rất là ngạc nhiên đấy, tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy nhiều như thế?"
Robert buột miệng nói, "Bởi vì cả cậu và Tử Du đều là bạn tôi, tôi không đành
lòng nhìn hai người các cậu phải đi đến tình cảnh này."
Đàm Dịch
Khiêm cười khẽ, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi nghĩ rằng cậu phải rõ hơn ai hết." Ý tứ trong câu này là Đàm Dịch Khiêm ám chỉ Robert và Đàm Tâm.
cô.
"Dịch Khiêm, anh...."
Đan Nhất Thuần vừa mới mở miệng, Đàm Dịch Khiêm đã ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Đan Nhất Thuần, "Em nói
muốn đến thăm Tử Du, tại sao không nói để anh đưa em đi?"
"À, em...."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới chuyển ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Du, dịu giọng hỏi thăm, "Tử Du, em có khỏe không?"
Chất giọng từ tính trầm thấp đó vẫn như trước kia thường ở bên tai cô nói
biết bao lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay cảnh vẫn còn đó nhưng người
đã thay lòng.
Hạ Tử Du chỉ cười nhẹ, "Em vẫn khỏe."
"Liễu Nhiên đâu rồi?"
"Con bé vẫn chưa dậy, anh muốn gặp con bé sao?"
"Không, để lần sau đi.... Anh tới đây để giải quyết một số việc, Nhất Thuần nói muốn tới thành phố Y thăm em, cho nên dẫn theo cô ấy đến đây thăm em
một lần, thật không ngờ người cô ấy nhớ thương lại là em."
Hạ Tử Du mỉm cười nói, "Nhất Thuần, cám ơn cô đến đây thăm tôi, à, lúc nãy cô bảo muốn nói với tôi cái gì?"
Đan Nhất Thuần ngập ngừng một chút, bình tĩnh nói, "Là.... Về chuyện tôi và Dịch Khiêm ở bên nhau, tôi muốn chính miệng nói tiếng xin lỗi với cô,
tôi....."
Hạ Tử Du cười nhẹ cắt ngang lời xin lỗi của Đan Nhất
Thuần, "Đừng nói với tôi những lời đó, như vậy sẽ khiến chung ta càng
thêm ngượng ngùng mà thôi.... À phải rồi, hai người định ở lại đây bao
lâu?"
Đan Nhất Thuần nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, như đang hỏi ý kiến của anh.
Đàm Dịch Khiêm nói, "Nếu như hôm nay giải quyết xong việc, có lẽ ngày mai sẽ quay về."
Hạ Tử Du nghe vậy vẻ mặt như có điều rất là tiếc nuối, "Ồ....."
Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Sao vậy, có chuyện gì?"
Hạ Tử Du trả lời, "Cũng không có việc gì, chỉ là đúng lúc Nhất Thuần tới
thành phố Y chơi, em còn định nhờ Nhất Thuần giúp em đưa ra một vài ý
kiến...."
Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Ý kiến về chuyện gì?"
Hạ Tử Du xấu hổ cười cười, "Mẹ tôi có ý giới thiệu con trai của người bạn
cho tôi, nghe nói cũng rất ưu tú, nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay
không được tốt, cho nên muốn nhờ cô giúp tôi nhìn xem, biết đâu có thể
tìm được một đối tượng thích hợp nào đó để tìm hiểu."