Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 279 : Được người giải cứu vào thời khắc mấu chốt
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Hôm sau.
"Nhất Thuần, hôm nay cô rất đẹp...."
Bên trong phòng trang điểm cô dâu nổi tiếng nhất Los Angeles, Đàm Tâm mặc
lễ phục dâu phụ nhìn Đan Nhất Thuần đang mặc bộ váy cưới nổi bật khí
chất cao quý ưu nhã mà cất lên lời khen ngợi từ đáy lòng.
Đan Nhất Thuần nhìn Đàm Tâm trong kính mỉm cười, "Dịch Khiêm cũng khen đẹp đấy ạ!"
Đàm Tâm ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, "Đúng rồi, lẽ ra giờ này Dịch Khiêm cũng nên đến rồi chứ?"
Đan Nhất Thuần ngọt ngào nói, "Mười giờ mới cử hành hôn lễ, vẫn còn hai tiếng nữa, chắc anh ấy đang trên đường tới."
"Tổng giám đốc Đàm."
Tiếng nói của thợ trang điểm cắt ngang đối thoại của hai người phụ nữ.
Đàm Tâm cười nói, "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Dịch Khiêm, Nhất Thuần đã chờ em lâu rồi."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm liếc ngang qua Đàm Tâm nhưng hỏi Đan Nhất Thuần, "Chuẩn bị xong chưa?"
Đan Nhất Thuần kéo làn váy đứng lên, gật nhẹ đầu.
Đàm Dịch Khiêm đi thẳng đến chỗ Đan Nhất Thuần, rồi nắm lấy tay cô, "Vậy thì đi thôi!"
Giây phút Đàm Dịch Khiêm nắm tay Đan Nhất Thuần, Đan Nhất Thuần sững sờ kinh ngạc mở to mắt.
Cô không bao giờ nghĩ đến anh sẽ nắm tay mình, dù cho cô còn rõ ràng hơn bất kỳ ai, hôn lễ của bọn họ chỉ là diễn trò....
Vậy mà, giờ khắc này cảm nhận được nhiện độ từ bàn tay anh, cho dù là lạnh như băng, cô lại vẫn thấy quyến luyến.
Đan Nhất Thuần ngước mắt, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh tuấn của Đàm
Dịch Khiêm, sự dịu dàng của giây phút này thật giống cảm giác của một
con ngựa quyến luyến chuồng của nó.
Đàm Tâm nói, "Sắp đến giờ rồi, Dịch Khiêm, chị đi đón mẹ tới!"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày nói, "Tôi có nói bà được tham dự sao?"
Đàm Tâm sững sờ, "Hả, Dịch Khiêm, chẳng lẽ em vẫn còn giận mẹ? Em cũng đã
giam lỏng mẹ ở nhà lâu như thế, chẳng lẽ ngay cả hôn lễ của em và Nhất
Thuần mẹ cũng không thể tham gia sao?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Lời tôi đã nói thì sẽ không thay đổi."
Tính tình Đàm Tâm xưa nay hay bị kích động, ngay lúc đó liền thốt lên, "Dịch Khiêm, cho đến bây giờ em vẫn còn che chở cho Hạ Tử Du?"
Đan Nhất Thuần chợt liếc nhìn Đàm Tâm.
Đàm Tâm lập tức hiểu ra rằng mình vừa lỡ lời, cô vội vã chống chế, "À, Nhất Thuần, ý chị không phải nói là Dịch Khiêm vẫn còn tình ý tới Hạ Tử Du,
chị chỉ là....."
Đan Nhất Thuần tin tưởng nói, "Chị Tâm, em
hiểu chị không có ý đó, nhưng mà.... Dịch Khiêm, anh thật sự không muốn
mời bác gái sao?"
Đối mặt với Đan Nhất Thuần, giọng nói Đàm Dịch Khiêm trở nên gần gũi hơn, "Em hy vọng bà ta có mặt ư?"
Đan Nhất Thuần mong chờ nói, "Dạ, cách hành xử của bác gái tuy có đôi khi
hơi theo cảm tính, nhưng tất cả những gì bác gái làm đều là vì chúng ta, anh có thể tha thứ cho bác ấy lần này không?"
Đàm Dịch Khiêm cực kỳ dịu dàng nói, "Em nên biết, bà tự mình gọi đám ký giả đến, suýt nữa
đem ba người chúng ta đẩy lên đầu ngọn sóng dư luận."
Đan Nhất Thuần chớp đôi mắt trong veo nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Bác gái đối với Hạ Tử Du luôn có chút...."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lẽo nghiêm túc nói, "Anh muốn bà hiểu, cho dù Hạ Tử Du
không còn là vợ của anh, nhưng cô ấy vẫn là mẹ của Liễu Nhiên, bà là bà
nội của Liễu Nhiêu, tại sao bà lại có thể đi tổn thương người chăm sóc
cho Liễu Nhiên?"
Đàm Tâm nói, "Dịch Khiêm, mẹ cũng chỉ là hơi
kích động, lúc ấy mẹ cũng không có suy nghĩ nhiều như thế. Em đã lấy
Nhât Thuần, sau này cơ hội mẹ gặp Hạ Tử Du cũng không có nhiều, nhất
định sẽ không có thêm mâu thuẫn gì nữa đâu."
Đan Nhất Thuần làm nũng năn nỉ nói, "Đúng đó, Dịch Khiêm, để bác gái đến tham gia hôn lễ của chúng ta đi...."
Đàm Dịch Khiêm mặc dù không trả lời Đan Nhất Thuần, nhưng biểu cảm lạnh
lùng trên khuôn mặt vì Đan Nhất Thuần cầu xin mà đã không còn lạnh lẽo
như lúc nãy.
Đan Nhất Thuần lập tức liếc nhìn Đàm Tâm.
Hạ Tử Du cũng không chú ý đến các chỉ số trên máy hiển thị phía sau cô đang có thay đổi nhỏ.
Hạ Tử Du chậm rãi rũ mắt xuống, nghẹn ngào nói, "Bác, thật ra thì hôm nay
con tới gặp bác là có rất nhiều chuyện muốn nói với bác...."
Hạ
Tử Du cắn cắn môi, kiềm nén tiếng khóc đến mức thấp nhất, "Hiện giờ con
rất khó chịu, con không biết mình nên làm gì, bác có thể nói cho con
biết mình phải làm gì không?"
Nước mắt làm mờ hai hốc mắt của Hạ
Tử Du, bả vai của cô bởi vì kiềm nén nức nở mà run rẩy, cô vô dụng nói,
"Bác ơi, con có thai rồi...."
"Bác ơi, con phải làm gì bây giờ?
Con hiểu rất rõ giờ con và anh ấy chẳng còn quan hệ gì nữa, đứa bé này
cháu không thể giữ lại, nhưng mà.... Bác ơi, con không làm được cái
quyết định đó, con không nhẫn tâm.... Sáng nay con trốn ra từ bệnh viện, con rất sợ anh ấy sẽ tới tìm con, con rất sợ anh ấy nói không cần đứa
bé này.... Con thật mâu thuẫn, con biết mình khong nên như vậy, bỏ đứa
bé này đi đối với cả con lẫn anh ấy đều là chuyện tốt, nhưng con không
làm được.... Mới nãy con ép chính mình đi tìm một bệnh viện, con nghĩ
rằng chỉ cần nhắm mắt lại không để ý đến bất kỳ cái gì là có thể làm
được, vậy mà, con vẫn không thể làm được..... Con cũng không nghĩ đến
rằng, lúc nằm trên giường bệnh, người duy nhất con nghĩ đến chính là anh ấy.... Tối hôm qua, con mơ thấy anh ấy nằm bên cạnh con, giấc mộng kia
rất thật, tựa như nó đã thật sự xảy ra vậy, nhưng mà con rất rõ rằng,
đó chẳng qua chỉ là nằm mơ.... Con thật sự rất hận bản thân mình vô dụng như thế, bác ơi...."
Hạ Tử Du không thể kìm nổi cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn khỏi hốc mắt rơi xuống.
Hạ Tử Du vẫn không để ý tới giờ phút này ngón tay của ông Đàm đang khẽ nhúc nhích.
Hạ Tử Du chậm rãi chớp đôi mắt đẫm lệ, đau đớn ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ đầy từ ái của ông Đàm, giọng nói vì khóc mà nghẹn ngào, "Bác ơi bác nói cho con biết con nên làm gì bây giờ?"
"Tổng giám đốc Đàm, đúng vậy, bà Đàm nhỏ ở bên trong!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói của y ta làm cả người Hạ Tử Du run
mạnh lên, khi nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của người tới, cô hốt
hoảng luống cuống lau đi nước mắt chung quanh hốc mắt, vậy mà, lúc cô
còn chưa lau xong nước mắt, cánh cửa phòng bệnh đã bị mở ra.
Không hề được báo trước ánh mắt cô giao với đôi mắt đen u ám đó, Hạ Tử Du đã
không còn nghẹn ngào hay nức nở, cô bình tĩnh đứng lên.
"Tử Du, tại sao em lại ra viện sớm thế? Cũng không nói cho anh biết một tiếng, anh thật lo cho em...."
Đi theo sau lưng Đàm Dịch Khiêm Robert vọt lên trước vào phòng, lo lắng nắm lấy vai Hạ Tử Du.
Hai mắt Hạ Tử Du sưng đỏ, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô, cô biết mình
lúc này nhếch nhác đến mức nào nhưng cô không thể hiện ra ngoài một chút bi thương nào trước mặt anh, mà làm như không có chuyện gì nói, "Em
không cần thiết phải nằm viện."
Đôi mắt Đàm Dịch Khiêm nặng nể nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, lạnh nhạt nói, "Theo tôi trở về bệnh viện!"
Hạ Tử Du làm như không nghe Đàm Dịch Khiêm nói gì, chuyển sang nhìn Robert, "Tại sao anh biết em ở đây?"
"Là Dịch Khiêm...."
Robert còn chưa nói dứt lời, Đàm Dịch Khiêm đã lên tiếng cắt ngang, "Muốn tôi dùng sức bắt em quay lại bệnh viện sao?"
"Anh muốn phá cái thai trong bụng tôi đi, đúng không?" Hạ Tử Du đau đớn nhìn Đàm Dịch Khiêm, sau đó cười lạnh nói, "Anh không có quyền bắt tôi làm
điều đó, Đàm Dịch Khiêm, trừ phi trở về nước, tôi sẽ không đi đâu cả!!"
Robert giận dữ lườm Đàm Dịch Khiêm, "Đến lúc này mà cậu còn muốn phá đứa trẻ
trong bụng Tử Du đi? Đàm Dịch Khiêm, cậu muốn Tử Du chết sao?
"Robert, chúng ta đi!"
Không nhìn lại Dịch Khiêm đến một lần, Hạ Tử Du cất bước đi thẳng.
Lúc Hạ Tử Du cất bước đi ngang Đàm Dịch Khiêm hung ác lạnh lùng túm chặt
lấy cổ tay mảnh mai của Hạ Tử Du, anh lạnh lùng nói, "Không có sự chấp
thuận của tôi, bất kỳ chỗ nào cô cũng không được đi!"
Hạ Tử Du theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng, "Tôi sẽ không để cho anh phá bỏ con của tôi!!"
"Cậu buông Tử Du ra cho tôi, Đàm Dịch Khiêm...."
Robert cố gắng gỡ bàn tay của Đàm Dịch Khiêm đang nắm lấy cổ tay Tử Du ra,
không biết làm thế nào mà Đàm Dịch Khiêm nắm rất chặt, Robert giúp cô
chỉ làm cô thêm đau hơn mà thôi.
Giữa lúc họ đang giằng co thì
đột nhiên một giọng nói hơi khàn nhưng lại hùng hồn vững vàng của một
ông lão truyền đến, "Buông hết ra cho ta, có ta ở đây, không cho phép ai được tổn thương đến Tử Du."