Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 285 : Cần một người có thể bảo vệ cô ấy
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Câu hỏi của Đàm Dịch Khiêm khiến Robert giật mình.
Bàn tay Robert đang nắm chặt cổ áo Đàm Dịch Khiêm dần dần buông lỏng.
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, "Hơn hết cậu còn hiểu rõ hơn
bất kỳ ai, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Hạ Tử Du cũng hiểu rõ
điều này, tại sao cậu cứ ép tôi và cô ấy ‘làm chuyện phí công vô ích’.
Robert buông cổ áo Đàm Dịch Khiêm ra, hơi thở gấp gáp dồn dập vì đè nén cảm
xúc tức giận, giọng nói dần dần bình tĩnh, "Tôi không muốn ép hai người
‘làm chuyện phí công vô ích’, mà là tôi biết cả hai người không ai có
thể buông được đối phương, tôi không muốn hai người chỉ vì nhất thời
giận dỗi mà quyết định sai lầm...."
Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi ngược lại, "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi đã bao giờ vì tức giận mà làm sai chưa?"
Robert giật mình lần nữa.
Đúng vậy, ở trong ấn tượng của Robert, dù Đàm Dịch Khiêm làm bất cứ chuyện
gì đều mưu tính sâu xa, bày mưu nghĩ kế, trên thế giới này không có
chuyện gì có thể khiến Đàm Dich Khiêm tức giận mà gây ra việc vọng động
cả.... Ít nhất, trong những năm quen biết Đàm Dịch Khiêm, Robert chưa
từng nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng Robert vẫn cứ không tin, "Nhưng mà cậu không thể thích Đan Nhất Thuần nhanh như vậy được, tôi hiểu cậu,
cậu không thể động lòng với Đan Nhất Thuần...."
Đàm Dịch Khiêm
dùng giọng nói nghiêm nghị giải thích, "Tôi cũng đã từng nghĩ tôi không
thể động lòng với cô ấy, nhưng sự thật đã chứng minh, lòng người sẽ thay đổi, nhất là khi cậu biết người phụ nữ mà cậu để ý căn bản không thích
hợp với cậu, cậu sẽ đi tìm người phụ nữ chân chính thích hợp với cậu, mà Đan Nhất Thuần chính là người thật sự thích hợp với tôi nhưng lại bị
tôi xem nhẹ."
Robert hỏi một lần cuối cùng, "Dịch Khiêm, cậu đối với Tử Du đã không còn cảm giác gì nữa hay sao?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa tôi và cô ấy,
cô ấy đã bào mòn toàn bộ sự kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi.... Tôi đã
từng để cô ấy lựa chọn, nếu cô ấy muốn tiếp tục bên cạnh tôi, dĩ nhiên
tôi sẽ không phụ cô ấy, đó là cam kết của tôi với cô ấy, nhưng cô ấy đã
lựa chọn ly hôn, tôi nghĩ nếu tôi tình nguyện quay đầu trở lại, cô ấy
cũng không đồng ý."
Lúc này, cả Đàm Dịch Khiêm và Robert đều
không biết, khi Đàm Dịch Khiêm đang nói những lời này, Hạ Tử Du đang
đứng ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.
Tầng 98 vắng vẻ yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, huống chi tranh
chấp giữa Robert và Đàm Dịch khiêm trong không gian đêm khuya ấy nghe rõ mồn một, cho nên, đoạn đối thoại của họ tất cả đều rơi vào tai của Hạ
Tử Du.
Dựa vào tường bên ngoài cửa phòng làm việc của Đàm Dịch
Khiêm, trong đầu Hạ Tử Du không ngừng lặp lại câu nói vừa nãy của Đàm
Dịch Khiêm —— Trong đoạn hôn nhân ngắn ngủi kia, cô ấy đã bào mòn toàn
bộ kiên nhẫn cùng tình cảm của tôi....
Lúc Hạ Tử Du còn đang
hoảng hốt dựa vào vách tường lạnh lẽo kia thì giọng nói của Robert từ
trong phòng làm việc lại một lần nữa truyền đến....
"Coi như cậu
đối với Tử Du đã không còn tình cảm gì, cậu cũng không thể tàn nhẫn ép
cô ấy phá đi đứa con của hai người..... Đó là một sinh mệnh, cho dù nó có sống thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu và Nhất
Thuần, tại sao cậu lại muốn làm tổn thương Tử Du như thế chứ?" Cuối cùng Robert không thể làm gì được nữa ngoài việc lựa chọn tin tưởng, anh cố
gắng giữ tỉnh táo hỏi.
Giọng Đàm Dịch Khiêm chầm chậm nói, "Tôi
nhớ ra rằng cậu còn chưa biết một chuyện.... Nhất Thuần cô ấy có thai,
nhưng lúc cậu tới tìm tôi, Hạ Tử Du đã hại cô ấy mất đi đứa bé của tôi
và cô ấy.... Giờ phút này tôi còn có thể bình tĩnh thản nhiên cùng cậu
nói về Hạ Tử Du, là bởi vì đúng như lời cô ấy nói, là tôi nợ cô ấy....
Tôi không thể nói rằng đối với cô ấy tôi không thẹn với lương tâm, nhưng chuyện cô ấy mang thai đã ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ của tôi và
Nhất Thuần, nếu như tôi để cho cô tôi tiếp tục giữ lại đứa bé này, tương lai giữa tôi và cô ấy nhất định giằng co không rõ, như vậy, đó có công
bằng với Nhất Thuần?"
Cuối cùng Robert đã hiểu được nguyên nhân khiến Đàm Dịch Khiêm không thể để Hạ Tử Du sinh đứa bé ra.....
à? Em đã nói là không cần anh giúp, cũng không cần anh quan tâm....
Chẳng lẽ anh không nghe thấy em nói?"
Robert nhíu mày, "Những lời anh nói vừa nói với Dịch Khiêm em nghĩ là anh đang giúp em?"
Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Robert nghiêm túc nói, "Anh xin thề những câu vừa rồi anh nói với Dịch Khiêm đều xuất phát từ con tim của anh...."
Ngay lúc đó Hạ Tử Du đưa tay đẩy mạnh Robert ra, "Anh điên rồi, em không muốn nghe anh nói linh tinh gì nữa...."
Giây phút Hạ Tử Du chống đẩy, Robert liền mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Hạ Tử Du đánh liên tiếp lên người Robert, "Buông em ra, buông ra...."
Robert ôm thật chặt Hạ Tử Du vào lòng, cằm anh để trên mái tóc thơm mùi dầu
gội của cô, hai mắt nhắm lại nhẹ giọng nói, "Tử Du, đừng từ chối anh như vậy...."
Hạ Tử Du phiền não nói, "Anh điên rồi, chờ anh tỉnh táo lại rồi hãy nói chuyện với em."
Robert càng siết chặt Hạ Tử Du hơn, "Anh chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ...."
Hạ Tử Du vẫn chống cự trốn tránh nói, "Anh gạt em, người anh thích là Nhất Thuần, chúng ta chỉ là bạn bè...."
Giống như không nỡ buông ra, Robert nhẹ đỡ lấy hai vai Hạ Tử Du, thành khẩn
nói, "Anh không gạt em, cho tới nay, người anh thích chỉ có mình em."
Hạ Tử Du bỗng lùi về phía sau một bước, lắc đầu thật mạnh, "Không thể nào...."
Robert vẫn đứng im tại chỗ, sâu sắc nhìn Hạ Tử Du, "Anh cũng từng cho rằng sự
rung động của anh với em cũng chỉ như những người phụ nữ tầm thường
trước, Tử Du, sự thật không phải như thế.... Nhất Thuần là mẫu người xưa nay anh thích, anh theo đuổi cô ấy vì anh nghĩ rằng mình làm vậy thì có thể chứng minh anh đối với em chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng dù cho
anh có làm bất cứ điều gì anh cũng không thể thích được Nhất Thuần,
nhiều lần anh mượn cớ Nhất Thuần để đến Los Angeles thật ra là chỉ vì
muốn nhìn thấy em...."
Hạ Tử Du cố gắng trốn tránh, giọng nói trở nên khàn khàn, "Những thứ này không phải sự thật, anh đã từng vì Nhất
Thuần mà đi khắp thế giới tìm cô ấy, lúc cô ấy bị thương anh còn lo lắng hơn bất cứ ai, anh còn vì chuyện cô ấy muốn kết hôn với Dịch Khiêm mà
nổi giận...."
....
Trước cửa sổ sát đất ở tầng 98 của tập
đoàn "Đàm thị", Đàm Dịch Khiêm một tay để trong túi quần, bình tĩnh mà
nhìn về phía trước.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh về cuộc sống
an nhàn bình yên của Hạ Tử Du và Robert trong tương lai, đôi con ngươi
từ trước đến nay đều luôn lạnh lẽo của anh bỗng hiện lên nét cô đơn cùng chán nản.
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại của Đàm Dịch Khiêm
vang lên —— Ấn phím trả lời con ngươi của Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắt
chuyển thành lạnh lẽo, ánh mắt sáng rực như lửa nhìn về phía trước.
"Tổng giám đốc...."
"Nói."
"Thuộc hạ đã làm theo lời của ngài nói, nhưng mà hình như chị Dư đã nhìn ra
được gì đó, tôi sợ chị Dư sẽ vì lo lắng mà ngăn cản ngài...."
"Tôi biết rồi."
"Tổng giám đốc, thuộc hạ không hiểu, tại sao ông lại muốn mạo hiểm như vậy?
Nếu như khi đó ông đã không còn quan tâm đến bà Đàm, thì ông căn bản
không cần phải...."
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Đàm Dịch
Khiêm nhíu mày nói, "Sao cứ phải nói những lời vớ vẩn nhiều như thế, cứ
làm theo lời tôi, đừng để phạm phải bất kỳ sai lầm nào."
Thuộc hạ không dám nói nhiều, gật đầu, "Dạ"
Sau khi cúp máy, Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng trước cửa sổ sát đất thật lâu.