Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 294 : Biểu hiện của cô khiến người khác kinh ngạc
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Bước ra khỏi thang máy, Hạ Tử Du tìm kiếm số phòng 126.
Phòng 124, 125.... 126....
Lúc còn ở cách xa phòng số 126 mấy bước, Hạ Tử Du dừng lại đứng tại chỗ hít vào một hơi thật sâu.
Hạ Tử Du vốn muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Kim Trạch Húc,
nhưng không ngờ, khi cô đi tới trước cửa phòng số 126 thì những tâm lý
cô đã chuẩn bị lại được nhìn thấy một màn mà cô hoàn toàn không ngờ tới.
Đứng ở trước cửa, lòng cô run lên từng trận....
Trong tầm mắt là bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng quay lưng về phía cô, mà Đan
Nhất Thuần giờ phút này chỉ quấn một cái khăn tắm duy nhất đang gắt gao
ôm chặt lấy anh. Anh cũng đã từng cưng chiều cô, khi đó anh cũng nhẹ
nhàng ôm cô áp vào trong ngực như cách anh đang ôm ấp Đan Nhất Thuần....
Cô thật không ngờ sẽ nhìn thấy hình ảnh trước mắt, vốn nên phải xoay người bỏ đi trước, nhưng cô lại chỉ biết sững sờ đứng im tại chỗ.
Cô
không muốn quấy rầy họ, nhưng lúc cô hoàn hồn trở lại chuẩn bị xoay
người rời đi, thì lúc đó Đan Nhất Thuần cũng vô tính ngước mắt lên khỏi
ngực Đàm Dịch Khiêm và trông thấy cô....
Ánh mắt Đan Nhất Thuần hốt hoảng trợn to, "Ơ, Tử Du?"
Toàn thân Hạ Tử Du đột nhiên chấn động, trong giây phút ánh mắt cô còn đang
hốt hoảng đã không hề báo trước đối diện với tròng mắt đen u ám của Đàm
Dịch Khiêm.
Tính ra cũng chỉ mới hơn mười ngày không gặp mặt,
nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô và anh đều ăn ý cả hai chỉ có sự xa cách và lạnh nhạt như người xa lạ.
Không muốn có
thêm điều gì xuất hiện nữa, ánh mắt tự nhiên ngước lên nhìn sang chỗ
khác sau đó Hạ Tử Du quyết định xoay người bỏ đi.
Mục đích cô đến Los Angeles vốn là vì tìm Kim Trạch Húc, những người khác đều không liên quan tới cô.
Dáng đi trầm tĩnh ung dung, Hạ Tử Du đi thẳng về phía thang máy.
"Đinh ——"
Vào lúc này cửa thang máy được mở ra, Hạ Tử Du đang muốn bước vào thang
máy, khi ngước mắt lên lại không ngờ đối diện với ánh mắt Kim Trạch Húc.
Đúng vậy, người bước ra từ trong thang máy chính là Kim Trạch Húc....
Bước chân Kim Trạch Húc khựng lại, trên gương mặt hài hòa chợt xuất hiện sự ngạc nhiên mừng rỡ, "Tử Du?"
Kim Trạch Húc trước mắt so với ngày đầu tiên khi cô quen biết anh vẫn không có gì thay đổi, nụ cười ôn hòa, ngũ quan lập thể rất điển trai, nhưng
dù thế nào cô cũng không còn thấy được sự tin tưởng quen thuộc ở Kim
Trạch Húc như thưở xưa nữa....
Hạ Tử Du lạnh nhạt nói, "Nếu anh đã biết tôi sẽ tới tìm anh, thì không cần phải bất ngờ khi nhìn thấy tôi."
Kim Trạch Húc có vẻ như rất kích động, vươn tay qua muốn vịn lên hai vai Hạ Tử Du, nhưng Hạ Tử Du đã lui về sau tránh né, lập tức đứng cách xa với
anh, cô lạnh lùng nói, "Tìm một chỗ nào đi, tôi có lời muốn nói với
anh."
Kim Trạch Húc thu tay lại, dường như biết Hạ Tử Du đề phòng mình, Kim Trạch Húc cũng không còn bước lên tạo áp lực cho cô, mà chỉ
đứng im tại chỗ, dịu giọng nói, "Phía trước chính là phòng anh ở, chúng
ta có thể vào trong phòng nói chuyện, nếu em ngại, vậy chúng ta hãy đến
nơi tiếp khách ở lầu một khách sạn."
Hạ Tử Du nhạt nhẽo nói, "Tất nhiên tôi không ngại nếu nói chuyện với anh ở khách sạn, tôi đã tới tìm anh, ít nhất cũng đã có sự chuẩn bị, tin rằng anh cũng không dám giở
trò gì với tôi.... Chỉ là, nếu như anh nói cái phòng số 126 gì đó, vậy
thì tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh hơn?"
Kim Trạch Húc nhíu lông mày, "Em đã đến đó?"
Hạ Tử Du thản nhiên nói, "Thấy anh không có ở trong phòng nên tôi đang chuẩn bị đi."
Khuôn mặt ôn hòa Kim Trạch Húc ngay lập tức tối sầm lại, anh lạnh giọng nói, "Đan Nhất Thuần đó vẫn còn chưa đi?"
Hạ Tử Du im lặng, đáy lòng giờ phút này đang nghi ngờ nguyên nhân Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ở trong phòng Kim Trạch Húc.
Đúng lúc này, Đàm Dịch Khiêm cùng Đan Nhất Thuần trùng hợp đi ra khỏi phòng 126.
Đan Nhất Thuần đã thay xong quần áo, đang run bần bật dựa sát vào người Đàm Dịch Khiêm.
Thoáng thấy Kim Trạch Húc, dường như Đan Nhất Thuần rất hoảng sợ, cô lập tức
cô ấy thay chúng ta làm chút chuyện đi!"
------
Tại "Đàm thị".
Cảnh Nghiêu đứng ở trước bàn làm việc nhìn Đàm Dịch Khiêm báo cáo, "Bác sĩ
đã làm kiểm tra cho cô Đan rồi, ngoại trừ việc đó.... Những thứ khác đã
không có cái gì đáng ngại, lúc này cô ấy cũng đã ngủ rồi."
Đàm Dịch Khiêm nhìn Cảnh Nghiêu, dựa người vào ghế dựa, môi mỏng lạnh nhạt nói, "Cậu làm rất khá."
"Tổng giám đốc, ông bảo tôi tiết lộ với cô Đan chuyện chỗ Kim Trạch Húc có
chìa khóa ngân hàng, còn nói với cô Đan lúc nào Kim Trạch Húc cũng mang
cái chìa khóa đó theo bên người, có phải ông đã sớm đoán được cô Đan
sẽ...."
Tuy Cảnh Nghiêu hiểu rất rõ ràng Đàm Dịch Khiêm đối với
Đan Nhất Thuần chỉ có sự lợi dụng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Đan Nhất
Thuần vì Đàm Dịch Khiêm mà bị thương tổn, Cảnh Nghiêu có chút không đành lòng.
Đàm Dịch Khiêm vô tình nói, "Cô ta xứng đáng bị giáo huấn."
"Dạ." Cảnh Nghiêu lên tiếng đáp lại rồi không nói gì thêm nữa. Tuy anh đồng
cảm với Đan Nhất Thuần, nhưng hiểu rất rõ những chuyện Đàm Dịch Khiêm
làm đối với Đan Nhất Thuần cũng không hề quá đáng, bởi vì Đan Nhất Thuần cần được ‘giáo huấn’ không chỉ có như thế.
Bỗng dưng, tròng mắt đen ranh mãnh u ám của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, "Đến lúc để Kim Trạch Húc vào cuộc rồi."
Cảnh Nghiêu trả lời, "Dạ, trải qua chuyện lần này của cô Đan, tôi nghĩ Kim
Trạch Húc đã tin tưởng tổng giám đốc hiện tại đã không còn kế sách,
nhưng mà..... Tổng giám đốc, tôi rất lo lắng cho ông." Giây phút này,
rốt cuộc đã tới thời điểm mấu chốt Cảnh Nghiêu có cảm giác như trời sắp
sập xuống vậy.
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Cậu không tin tôi sao?"
Sắc mặt Cảnh Nghiêu đầy lo lắng, "Nhưng mà.... Ông dùng thân mình để mạo hiểm."
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm gợi lên ý cười nhợt nhạt, "Làm người cả đời sao có thể lúc nào cũng chỉ có phần thắng mà không có lần đầu mạo hiểm?"
Cảnh Nghiêu cưỡng ép mình kiên định nói, "Tổng giám đốc, chúng tôi đều tin tưởng ông sẽ thắng."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn Cảnh Nghiêu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Nếu đã tin tưởng, tại sao vẫn còn làm trái lời tôi?"
Cảnh Nghiêu chợt ngước mắt, có lẽ bởi vì chột dạ, anh nói chuyện bỗng run
giọng, "Tổng.... Tổng giám đốc.... Tôi không có làm trái lời ông."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Lần này Hạ Tử Du tới Los Angeles, chị Dư là thủ phạm chính, còn cậu là đồng lõa."
Cảnh Nghiêu kinh ngạc hỏi, "Tổng giám đốc, ông.... Ông biết?"
Hai mắt Đàm Dịch Khiêm như bắn ra muôn vàn tia lạnh lẽo, "Cậu gọi chị Dư vào đây."
Cảnh Nghiêu sợ tới mức giọng nói cũng lắp bắp, "Vâng."
Sau một lúc lâu, chị Dư đi theo Cảnh Nghiêu bước vào phòng làm việc Đàm Dịch Khiêm.
Có lẽ Cảnh Nghiêu đã kể sơ lược tình huống với chị, sắc mặt chị Dư lúc này đã tái mét.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, "Chị Dư, tôi nhớ không lầm thì ba năm nữa chị đã bước qua tuổi 50 rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ chị
đã đến tuổi về hưu.... Tôi dự định cho chị một khoản tiền, để chị lúc
tuổi già có thể tự do mà làm những chuyện chị muốn làm."
Dường
như chị Dư cũng đã sớm đoán được Đàm Dịch Khiêm sẽ có quyết định như
vậy, chị lựa chọn tiếp nhận, gật đầu nói, "Lúc đi tìm cô Hạ tôi cũng
biết mình không giấu được cậu bao lâu, tôi thật không nghĩ tới cô
Hạ lại có thể đụng mặt với cậu.... Dù vậy, mặc kệ tổng giám đốc có
trách phạt tôi như thế nào, tôi cũng không hối hận.... Tôi hiểu rất rõ,
cậu biết người Kim Trạch Húc để ý nhất chính là cô Hạ, cậu không muốn
cô Hạ ở lại bên cạnh cậu là không muốn vào thời điểm cậu bị nguy hiểm
cô Hạ sẽ bất chấp tất cả mà ở lại bên cạnh cậu, cậu còn sợ lỡ cậu bị
thua, có lẽ cậu sẽ không thể chăm sóc cho cô Hạ. Cho nên cậu mới nhường cô Hạ lại cho Robert, bởi vì cậu biết nếu như cậu không thắng, Robert
là người duy nhất trên đời này có khả năng không cho phép Kim Trạch Húc
đến gần cô Hạ.... Sở dĩ cậu lâm vào hoàn cảnh khốn đốn như ngày hôm nay là do cô Hạ mà ra, tôi không thể nào trơ mắt đứng nhìn cậu chịu đựng
nguy hiểm một mình mà để cho Hạ Tử Du lại có cuộc sống an nhàn được....
Đó là lý do mà tôi không quan tâm đến an nguy của cô Hạ, tôi chỉ quan
tâm cô Hạ có thể lấy được phần văn kiện ở chỗ Kim Trạch Húc hay không
thôi. Bởi vì chỉ cần có phần văn kiện đó, tổng giám đốc sẽ không cần
phải mạo hiểm nữa, việc này đều là do cô Hạ mắc nợ tổng giám đốc...."