Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 302 : Đúng là một buổi tối vừa bực lại vừa vui
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Liễu Nhiên bị nhốt ở ngoài cửa đã ngừng hẳn tiếng khóc, mờ mịt không hiểu gì nhìn sang dì Trần, "Bà Trần, ba đang ở trong phòng hả?"
Dì Trần ngượng ngùng gật đầu.
"Nhưng không phải ba mẹ vẫn đang giận nhau sao?"
Dì Trần cũng không hiểu sao lại thế này, "Bà cũng vậy, không ngờ tối nay
cậu chủ ở nhà...." Có một câu nói quả thật rất đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa thuận mà!
Liễu Nhiên sợ sệt nói, "Ba giống như rất giận đó!"
Dì Trần cũng lúng túng không biết nên thế nào. Tình huống như thế, dĩ nhiên phải giận rồi....
Lúc này cửa phòng mở ra.
Đàm Dịch Khiêm mặc áo ngủ nhung tơ màu đen mặt lạnh xuất hiện trước mặt con gái và quản gia.
Bàn tay nhỏ bé của Liễu Nhiên kéo kéo dì Trần, giống như làm việc gì sai không dám ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm.
Dì Trần cũng cúi thấp đầu xuống, càng thêm hoảng sợ rối loạn.
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn con gái đang cúi đầu không vui nói, "Dì Trần, dẫn Liễu Nhiên quay về ngủ, về sau chưa được sự đồng ý của tôi, buổi tối không được bước vào căn phòng này nữa!"
Dì Trần không dám nói thêm lời nào, vội vàng gật đầu, "Dạ."
Liễu Nhiên cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đi theo dì Trần về phòng.
Không muốn làm kinh động đến người nào đó ở trên giường, Đàm Dịch Khiêm cố
nhịn cơn tức vì đang đến lúc quan trọng lại bị phá đám, nhẹ tay đóng cửa phòng lại.
Lúc Đàm Dịch Khiêm xoay người lại nhìn thấy người phụ nữ nào đó ở dưới chăn đang hoảng hốt mặc lại quần áo.
Chết tiệt!
Đàm Dịch Khiêm cất tiếng thầm mắng, sau đó ba chân bốn cẳng vọt tới nhảy
lên giường, xốc chăn lên lần nữa phủ ở phía trên người Hạ Tử Du.
"Cút ngay...."
Hạ Tử Du ở dưới chăn lấy áo lót mặc vào đang chuẩn bị khoác lên áo ngủ, cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng đẩy cơ thể to lớn đang ở trên người mình
ra.
Khi đối mặt với Hạ Tử Du, sắc mặt lạnh lùng của Đàm Dịch
Khiêm bỗng dịu lại, anh đột nhiên cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng của
Hạ Tử Du, thì thầm nói, "Chúng ta tiếp tục...."
Hạ Tử Du dùng hai tay chống lại cơ thể của Đàm Dịch Khiêm đang áp sát vào người, "Đừng vậy mà...."
Đàm Dịch Khiêm bất đắc dĩ chống người lên, "Liễu Nhiên con bé chỉ ngủ mơ
thấy ác mộng, anh đã bảo dì Trần trông coi nó rồi.... Con bé không sao
đâu." Nói xong Đàm Dịch Khiêm liền cúi xuống vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du dốc hết sức đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, kiên quyết nói, "Tôi phải đi qua xem Liễu Nhiên thế nào!"
Khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm lập tức sa sầm xuống, bá đạo nói, "Không cho đi!"
Hạ Tử Du nhíu lại đôi mi thanh tú, "Anh dựa vào gì mà không cho đi?"
Đàm Dịch Khiêm vùi vào trước ngực Hạ Tử Du, giọng nói rõ ràng vì đè nén sự
khô nóng trong người mà khàn hẳn đi, "Em đang có chuyện quan trọng hơn
cần phải làm....Chúng ta tiếp tục."
Mặc dù đã mặc xong áo lót,
nhưng hơi thở anh phả ra ở trước ngực cô lại vô cùng nóng rực, thật
giống như có thể xuyên thấu qua áo lót màu trắng, khiến cơ thể cô cũng
trở nên mẫn cảm.
Hôn lên bộ phận vung cao của cô chưa được áo lót bao lại, tay anh lần dời đến sống lưng mảnh khảnh thành thạo cởi ra nút áo phía sau cho cô.
Hạ Tử Du uốn éo người, cố gắng ngăn cản anh, "Này...."
Sau một tiếng ‘bật’ hơi nhỏ, nút thắt áo lót liền bung ra....
Hạ Tử Du theo bản năng vòng tay lên che lại ngực.
Đàm Dịch Khiêm tùy ý vứt áo lót sang một bên, nhìn dáng vẻ đề phòng của Hạ
Tử Du, Đàm Dịch Khiêm vẫn ung dung thong thả cởi ra áo ngủ mình, thấy Hạ Tử Du vòng tay quanh ngực, anh đột nhiên xốc chăn lên cao để cả hai đều chui vào trong chăn.
Đột nhiên bị bóng tối bao trùm, Hạ Tử Du
theo bản năng vung ra hai tay đang để ở trước ngực muốn kéo lại tấm chăn để đầu mình được ló ra ngoài, nhưng không ngờ....
Cũng ngay lúc này, người nào đó đã vùi đầu ở đỉnh nhọn tròn trịa trước ngực cô.
Nhẹ nhàng dây dưa gặm cắn....
Xảo trá!!
Hạ Tử Du tức giận thầm mắng trong lòng, nhưng lại không có cách nào thay
đổi kết cục giờ phút này bị người nào đó xâm chiếm trắng trợn.
nhiên vươn tay ôm chặt lấy cô.
Hạ Tử Du lập tức giãy giụa, "Anh lừa tôi?"
Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc nói, "Đúng là có người giúp việc đang nhìn, nhưng anh không ngại...."
Đàn ông một khi ăn vạ thật ra còn cao siêu hơn phụ nữ.
"Anh...."
Đàm Dịch Khiêm hôn một cái lên làn môi đang vểnh lên của Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Đừng có lúc nào cũng nổi giận với anh, lỡ như sinh ra một nhóc
con tinh nghịch thì phải làm sao đây?"
Hạ Tử Du quay mặt đi, "Chuyện đó không liên quan tới anh!" Con là của cô, dù thế nào cũng không liên can đến anh!!
Đàm Dịch Khiêm thật cảm thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này càng ngày
càng đáng yêu, anh không hề thấy tức giận chút nào ngược lại còn không
kiềm được lại hôn Hạ Tử Du thêm một cái.
Cô xác định ngoài phòng sách giờ phút này nhất định có người đang nhìn mình, cô tức tối nói, "Này...."
Đàm Dịch Khiêm nói sang chuyện khác, "Em có biết sáng nay tại sao anh dậy sớm không?"
Hạ Tử Du tỏ ra lạnh lùng không hề có hứng thú.
Đàm Dịch Khiêm nhích sát lại gần Hạ Tử Du, sau đó kề bên tai cô nói nhỏ mấy câu....
Trong nháy mắt, mặt Hạ Tử Du lập tức đỏ hồng đến mang tai.
Cô vung lên đôi bàn tay trắng muốt đấm nhẹ vào ngực anh, "Vô sỉ!"
Ai ngờ rằng vừa rồi anh lại nói với cô....
Nhịn cả đêm, đến khi trời sáng rốt cuộc không thể ôm cô ngủ được nữa, nhìn
thấy cô ngủ rất say, lại không muốn ở tình huống không có sự phối hợp
của cô mà tiến hành, sau cùng anh chỉ có thể vào nhà tắm dội nước lạnh,
rồi đặt hết suy nghĩ vào trong công việc....
Thường ngày ăn mặc
gọn gang, áo quần bảnh bao, nhưng thật chất bên trong lại chính là một
con sói đội lốt cừu, không phải.... Là một con sói khoác da cáo, ai bảo
anh lúc nào cũng gian xảo!
Đàm Dịch Khiêm đoán được suy nghĩ của
cô liền trêu cô, "Dù cho anh có chính là loài lang sói đó, nhưng là một
con sói không có tính ăn tạp!"
Hạ Tử Du nhăn nhó xoay người đi, "Không dư hơi mà nói với anh nữa...."
Đàm Dịch Khiêm kéo Hạ Tử Du lại vào trong lòng, "Ngoan, đi dùng cơm, sau đó chúng ta cùng về thành phố Y."
Hạ Tử Du tức giận nói, "Ai muốn về thành phố Y với anh chứ?"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Anh đi tố cáo Kim Trạch Húc, chẳng lẽ em không ở bên cạnh ủng hộ anh?"
Hạ Tử Du lạnh lùng nói, "Tôi không có nghĩa vụ làm chuyện đó." Còn nữa,
anh mà cần người động viên? Trên đời này có mấy ai giỏi tính kế hơn anh?
Đàm Dịch Khiêm ôn hoà nhã nhặn nói, "Em đừng quên, Kim Trạch Húc muốn đối
đầu với anh là bởi vì em, cho nên, bây giờ em theo anh ra tòa là điều
rất cần thiết."
Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt
đen mưu mô thâm hiểm của người nào đó, tức tối bất bình nói, "Anh thật
đúng là cái đồ xỏ lá?"
Đàm Dịch Khiêm rất là ôn hòa nói, "Em muốn nghĩ thế nào cũng được, trong tháng này, anh không cương với em, em
cũng đừng cương với anh, tất nhiên anh sẽ không miễn cưỡng em làm những
chuyện mà em không muốn làm."
Trên thực tế, cô cũng rất muốn biết Đàm Dịch Khiêm làm thế nào để thắng, còn có rất nhiều vấn đề chưa rõ
ràng, cô thật rất muốn biết....
Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống, đã
đồng ý nhưng lại do dự, "Nhưng hiện tại tôi không thích hợp để ngồi máy
bay." Mang thai trước khi sinh không thích hợp đi máy bay.
Đàm
Dịch Khiêm ấm giọng nói, "Anh đã trao đổi với bác sĩ về tình trạng sức
khỏe của em, con hiện tại rất ổn định, đi máy bay không có gì đáng
ngại.... Để đảm bảo an toàn, anh sẽ mời bác sĩ cùng đi với chúng ta,
trên máy bay cũng có chuẩn bị phương tiện điều trị cơ bản, em không cần
lo lắng gì cả."
Hạ Tử Du sững sờ kinh hãi nhìn về phía anh, anh thật chuẩn bị đầy đủ đến như vậy?
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, chân thành nói, "Sẽ không bao giờ anh để em rời khỏi anh một giây phút nào nữa."