Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 308 : Ăn vạ để cầu hôn (2.1)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
Đàm Dịch Khiêm ranh mãnh nheo mắt lại, “Bây giờ mới thừa nhận có lo lắng cho anh sao?”
Giật mình khi thấy mình lại chủ động đưa tay ôm chặt người nào đó, Hạ Tử Du
lập tức rụt lại hai tay đang ôm cổ anh, vội vàng nhích cách xa anh, “Cái gì... Em nào có!”
Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm eo Hạ Tử Du lại, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, “Muốn trốn đi đâu?”
Hạ Tử Du dường như nhớ ra điều gì, cô liền hỏi, “Vậy cái đêm em ở bệnh viện phụ sản XX, anh thật đã đến thăm em sao?”
Đàm Dịch Khiêm cong khóe miệng, “Anh nhớ đêm đó lúc em ngủ còn không ngừng gọi tên anh.”
Hạ Tử Du bắt chước Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, “Không phải là lúc đấy em đang mắng chửi anh sao?”
Đàm Dịch Khiêm vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của Hạ Tử Du, giống như có thể vẫn còn nhìn thầy dấu răng của cô lúc ấy, anh yêu thương nói, “Sao em
có thể ngốc như vậy, lại làm bị thương chính mình?”
Nghĩ đến
mình lúc ấy vì người đàn ông trước mặt ra vẻ thương tâm muốn chết, Hạ Tử Du giơ tay đấm nhẹ vào người anh, “Ai bảo anh hư....”
Đàm Dịch Khiêm kéo qua bàn tay Hạ Tử Du, nhẹ hôn lên mu bàn tay cô, giọng nói
khàn khàn thành khẩn, “Anh hứa sau này, sẽ không bao giờ để em phải chịu thêm chút uất ức nào nữa...”
Hạ Tử Du sững sờ nhìn người đàn ông vừa yêu vừa hận trước mắt, khổ sở hỏi, “Em còn có thể tin tưởng anh sao?”
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được những lời tuyệt tình mà anh nói với
cô... Cho dù đến tận hôm nay, cô vẫn có thể cảm nhận được loại đau đớn
như lăng trì lúc ấy.
Đàm Dịch Khiêm nhìn thật sâu vào đáy mắt Hạ Tử Du, xúc động nói, “Anh yêu em!”
Cho dù là ngày trước, ba chữ này, anh cũng không thường nói....
Hai lần mà cô nhớ nhất chính là ngày bọn họ kết hôn, lần thứ hai là lúc cô bị Arsène bắt cóc...
Cô nhớ rõ lần bị Arsène bắt cóc, anh không hề có một chút nào giận cô, có
lẽ sợ cô sợ hãi hoặc bất lực cho nên anh dùng ba chữ này để tạo cho cô
cảm giác an toàn....
Vào giờ phút này, lại một lần nữa nghe anh
nói ba chữ này hết sức chân thành với mình, một trận chua xót dâng lên
trong tim cô, loại chua xót này không phải khổ sở hay sầu não, mà là vui vẻ thoải mái không nói lên lời... Đột nhiên, những vết thương hoang tàn khắp nơi trong lòng cô như được anh lấp đầy, một lần nữa khôi phục lại
sức sống trong người.
Hạ Tử Du không nói thêm gì, cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng.
Đàm Dịch Khiêm giữ tay Hạ Tử Du lại, từ từ cúi đầu tới.
Cô kháng cự theo bản năng, nhưng Đàm Dịch Khiêm lại ôm cô thật chặt, nồng
nàn hôn cô, cô gắng bám theo dây dưa với cô, hút hết hương thơm mát mẻ
như chanh thảo của cô.
Nụ hôn của anh cực kỳ dịu dàng, nhất thời khiến Hạ Tử Du cảm thấy ý loạn tình mê.
Đàm Dịch Khiêm bắt đầu vuốt ve sống lưng cô, dần dần tiến vào trong ngực.
Cái loại vuốt ve dịu dàng mà uyển chuyển này của Đàm Dịch Khiêm khiến trong lòng cô cảm thấy rối loạn, kế tiếp Đàm Dịch Khiêm đẩy nhẹ Hạ Tử Du ngã
xuống giường, anh cúi đầu nhìn Hạ Tử Du nói, “Cho anh...”
Cô
từ chối đẩy đầu anh ra, “Khoan đã, em còn chuyện muốn hỏi anh... Anh
định làm gì Đan Nhất Thuần?” Cô biết dựa theo tính cách của anh, nhất
định anh sẽ không bỏ qua cho Đan Nhất Thuần.
Anh không trả lời cô... Chỉ chuyên tâm cởi ra quần áo trên người cô.
"Nè.....Anh có nghe em nói chuyện không đó?” Cô nhận thấy vào lúc này thật không dễ gì có thể nói chuyện với anh.
“Không rảnh.” Anh trả lời rất thằng thừng hợp lý.
"Cái gì chứ.... Này, anh ngồi dậy trước đã, chuyện này rất quan trọng...."
"...."
"Không nói chuyện sao?"
"Ừ...." Anh cúi đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng đang lảm nhảm của cô.
Bà Đàm đang đẩy ông Đàm cũng thân thiện lên tiếng hỏi, “Tối qua ngủ có ngon không?”
Hạ Tử Du giống như thiếu nữ khép nép đứng cạnh Đàm Dịch Khiêm, gật nhẹ đầu, “Dạ.”
Tay Đàm Dịch Khiêm vẫn ôm ở eo Hạ Tử Du hỏi, “Liễu Nhiên đâu?”
Bà Đàm trả lời, "Ngôn Ngôn đi học rồi, buổi chiều mới trở về.... Đừng lo
lắng, mẹ có nhờ người ở trường học chăm sóc Ngôn Ngôn 24/24, con bé ở
trường sẽ không có vấn đề gì.”
"Cám ơn viện trưởng."
"Sao vẫn khách sáo với mẹ như vậy?” Bà Đàm thân thiện ân cần nói, “Nên đổi cách xưng hô rồi...”
Ông Đàm cười phụ họa, "Đúng vậy, bác cũng đang đợi con đổi cách gọi đấy...."
Vào lúc này, Đàm Dịch Khiêm cúi xuống hôn lên gò má của Hạ Tử Du ở ngay
trước mặt hai người người già lớn tuổi, anh từ tốn nhẹ giọng nói, “Sắp
tới, con và Tử Du dự tính sẽ kết hôn... Nghi thức kết hôn sẽ cử hành ở
giáo đường lần trước, nhưng ngoại trừ hai bên gia đình ra, lần này không nên mời giới truyền thông tham dự.”
Sắp kết hôn?
Hạ Tử Du ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mờ mịt không hiểu nhìn sang Đàm Dịch Khiêm.
Ông Đàm nhất thời vui sướng, "Hòa thuận vui vẻ là tốt rồi.....Mau sớm kết
hôn đi, cục đá treo ở trong lòng bác rốt cuộc cũng có thể được hạ
xuống.”
Hạ Tử Du trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, dùng ánh mắt hỏi anh: Cô đã đồng ý kết hôn với anh khi nào?
Đàm Dịch Khiêm cũng trả lời lại cô bằng mắt: Vừa mới tối hôm qua!
Hạ Tử Du dằn xuống không muốn tranh cãi với Đàm Dịch Khiêm lúc này, ở trước mặt người lớn nên cung kính im lặng.
Ông Đàm thở dài nói, "Nói ra mới nói, lúc tụi con kết hôn ba đã không thể
tham dự hôn lễ của các con.....Hôn lễ lần này dù thế nào cũng không thể
qua loa tùy tiện được, phải làm cho Tiểu Du nở mày nở mặt gả vào nhà
chúng ta, hãy để ba làm người chứng hôn cho tụi con.”
Bà Đàm
cũng gật đầu, "Đúng vậy.... Mặc dù hôn lễ lần trước cũng rất long trọng, nhưng ông Khâm vì hôn mê mà không thể tham dự, mẹ nuôi của Tiểu Du cũng không có mặt.....Lần này coi như bù đắp thiếu sót cho hôn lễ lần đó,
việc này cứ để mẹ lo liệu, xem như là mẹ bồi thường cho Tiểu Du.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Vậy thì làm theo lời mẹ nói đi!"
Bà Đàm nhỏ nhẹ hỏi, "Tiểu Du, ý của con thế nào?"
Hạ Tử Du lại có vẻ như hơi do dự, “Con....”
Bàn tay Đàm Dịch Khiêm đang ôm eo Hạ Tử Du bỗng siết chặt.
Ông Đàm thấy Hạ Tử Du chần chờ, nghi ngờ hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
Thấy chiêu cảnh cáo vừa rồi không có tác dụng với cô gái nhỏ này, Đàm Dịch
Khiêm học theo giọng nhỏ nhẹ của mẹ mình hỏi, “Đúng vậy, bà xã, em có
trở ngại gì thì cứ nói ra.....”
"Em...."
Ông bà Đàm đều dùng ánh mắt khẩn trương nhìn cô.
Đối mặt với sự mọng đợi của ông bà Đàm, cộng thêm xưa nay Hạ Tử Du vẫn luôn tôn kính ông bà vì thế cũng không thêm được gì nữa, đành ngoan ngoãn
gật đầu, "Con......Con không có trở ngại gì, tất cả đều nghe theo ý kiến của hai bác sắp xếp ạ!”
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười hài lòng.
Bà Đàm vui mừng nói, "Vậy mẹ phải lập tức đi giúp các con chuẩn bị hôn lễ.....”
Ông Đàm căn dặn vợ, "Gọi người làm dọn cơm đi.... Tiểu Du hiện đang mang thai, không thể để đói, phải ăn uống có điều độ."
Bà Đàm nói, "Được, bây giờ tôi đi căn dặn người làm.” Ông Đàm rất hiểu
chuyện không ở lại quấy rầy đôi vợ chồng trẻ hàn huyên tâm sự nữa, đẩy
xe lăn đi theo vợ đến phòng ăn.