Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 310 : Không chịu nổi hấp dẫn (1)
Ngày đăng: 18:16 19/04/20
"Cái.... Cái gì?"
Thật hiếm thấy, một Đàm Dịch Khiêm luôn luôn khôn khéo trầm ổn nhưng lúc này lại như người ‘chạy xe không’. (ý chỉ đầu óc trống rỗng không làm được
việc gì cả)
Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, đôi mắt long lanh nước đầy xúc động, giọng nói hơi trách móc, "Nhìn anh thật ngốc...."
Ai có thể nghĩ rằng một Đàm Dịch Khiêm hô mưa gọi gió trên thương trường,
làm việc gì cũng bày mưu nghĩ kế, nhưng giờ phút này lại trở thành thành một người có số IQ âm thế này chứ, anh lo lắng nói, "Bà xã, em không
sao chứ?"
Cô không nhịn được mà hôn anh một cái, vui vẻ nói, "Bác sĩ nói là em mang thai song sinh."
Đàm Dịch Khiêm bất động không nhúc nhích, trên gương mặt anh tuấn cũng không hề có cảm xúc gì, chỉ sững sờ mà chằm chằm nhìn cô.
Cô bổ sung thêm nói, "Bởi vì mang thai song sinh, cho nên tử cung của em
căng lên dẫn đến những cơn đau co thắt có vẻ nghiêm trọng hơn so với
những thai phụ khác..... Nhưng mà, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của
em rất tốt, hai em bé cũng rất khỏe mạnh."
"Là cha của ba đứa
nhỏ? Sinh đôi?” Giọng Đàm Dịch Khiêm xúc động lặp lại, cuối cùng thì
cũng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của của Hạ Tử Du, đầu tiên anh hơi
ngẩn ra, sau đó quay phắt lại nhìn Hạ Tử Du, thấy mặt mày cô đều tràn
đầy ý cười, trong mắt ánh lên sự vui mừng, lần đầu tiên anh cảm nhận
được tim mình rung lên đập thình thịch vì niềm vui đó.
Cô mang song thai, anh sắp làm cha của ba đứa trẻ rồi....
Cảm giác này thật kỳ diệu, dường như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh mới cảm thấy như thế nào là thỏa mãn và vui sướng nhất.
Anh sắp không kiềm chế được nữa rồi, anh muốn hét lên thật to....
Cô thấy anh rất lâu cũng chẳng có phản ứng gì, cứ sững người nhìn cô chằm chằm, "Dịch Khiêm, anh làm sao thế?"
Anh giựt mình hoàn hồn, bỗng nhiên nghiêng đầu qua ôm chằm lấy cô áp môi mình lên môi cô.
Anh dùng sức hôn cô, nhưng nụ hôn đó lại mang theo tất cả yêu thương cùng trìu mến....
Cô không hiểu rõ là chuyện gì, vỗ vào người anh, "Ưm...."
Mấy giây sau anh buông cô ra, sau đó nhấc cô bế lên khỏi trên giường bệnh.
Cả người đột nhiện bị nhấc bỗng lên, Hạ Tử Du hoảng hồn hét chói tai, "Á...."
Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du đi qua đi lại mấy vòng trong phòng bệnh, anh
không ngừng lẩm bẩm, "Bà xã, em quả thật quá tuyệt vời...."
Vợ chồng ông Đàm đang ở ngoài phòng bệnh nghe thấy tiếng động lớn trong phòng lập tức đi đến.
Trong mắt của hai ông bà Đàm lúc này, Đàm Dịch Khiêm đang kích động bế Hạ Tử
Du hết ôm lại hôn, hoàn toàn giống một cậu bé trai mới lớn, niềm vui
Bà Đàm cực kỳ
nghiêm túc, "Đương nhiên là phải thế rồi.... Cử hành hôn lễ lần này cũng là để cho bên ngoài biết nhà họ Đàm coi trọng con đến như thế nào,
tránh để cho đám truyền thông ăn nói lung tung.... Vả lại ý của ta là
trong hôn lễ của con và Dịch Khiêm ta sẽ công bố luôn chuyện nhà ta có
thêm hai đứa cháu trai nữa, để cho mấy người lúc đầu ôm cháu kia mở to
mắt ra mà nhìn nhân khẩu của nhà họ Đàm chúng ta...."
Hạ Tử Du nhỏ nhẹ nhắc nhở bà Đàm, "Việc này, viện trưởng, chúng ta vẫn chưa biết giới tính của em bé mà...."
Bà Đàm nói, "Nhìn dáng vẻ mang thai lúc này của con, thật giống y như đúc
ngày trước ta mang thai Dịch Khiêm, khẳng định đây là hai bé trai....
Nhưng cho dù là hai bé gái cũng không sao, nhiều trẻ con thì càng vui
vẻ, muốn có con trai thì sau này lại sinh tiếp.” Quan điểm của bà Đàm
khá phong kiến, vẫn cho rằng một gia tộc thì phải có con trai, huống chi nhà họ Đàm mấy đời truyền lại vẫn luôn là con một.
Trong giây phút này, trong đầu Hạ Tử Du bỗng thoáng qua một hình ảnh....
Bốn năm con đứa trẻ đang chơi đùa trong phòng khách nhà họ Đàm, mà cô và
Đàm Dịch Khiêm chia nhau mỗi người đứng một bên thật sự không thể làm gì được.....
Ôi trời....
Sinh xong hai đứa bé này rồi cô không nên sinh tiếp nữa thì hơn....
"Tiểu Du, Tiểu Du, con đang nghĩ gì thế?"
"À, không có gì đâu ạ...."
Bà Đàm cười nói, "Con và Dịch Khiêm đều còn rất trẻ, sau này muốn sinh
thêm thì rất dễ dàng.... Đúng rồi, ta đã bảo người giúp việc dọn dẹp cho con một số thứ rồi, tối nay hãy dọn đến căn phòng trước kia của Dịch
Khiêm mà ngủ nhé."
Hạ Tử Du hơi ngạc nhiên, "Dạ?"
Tuổi
cũng đã lớn rồi nhưng khi nhắc đến chủ đề tiếp theo muốn dặn dò, bà Đàm
vẫn không tránh khỏi lúng túng, "Tiểu Du à, ta bảo con dọn sang phòng
khác ngủ cũng không có ý gì cả..... Mẹ chồng con đây là người từng
trải, ta biết đàn ông ở mặt này có những khi không thể kiềm chế được,
con bây giờ đang mang hai đứa bé, cho nên ở phương diện này Dịch Khiêm
cần phải chú ý nhiều hơn.... Chờ qua thêm một tháng nữa, cái thai ổn
định rồi lúc đó hãy để cho Dịch Khiêm qua ngủ cùng phòng với con....."
Nghe bà Đàm giải thích xong, Hạ Tử Du không hề có tí do dự nào liền vội vàng gật đầu, "Dạ." Người nào đó quả thật đúng là nên biết kiềm chế lại rồi. Có nhiều khi, cô bị anh quấy nhiễu đến mức không xong, thời gian của cô cũng bị anh chiếm lấy hết, ngay cả thời gian để chơi cùng Liễu Nhiên
cũng không có, cô thật sự cảm thấy Liễu Nhiên bị thiệt thòi rất nhiều.
Bà Đàm hài lòng gật đầu, "Được, vậy ta sẽ bảo người giúp việc đi dọn dẹp
phòng luôn bây giờ cho con.... Con mau ăn chút trái cây đi, trong khi
chờ đợi ta sẽ nói chuyện với con cho đỡ buồn chán."
"Dạ."