Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 312 : Ăn em sạch sẽ, xem em còn dám không ngoan

Ngày đăng: 18:16 19/04/20


Mới chỉ là sáng sớm, nhưng ánh sáng mặt trời dịu nhẹ đã lan tỏa khắp trong

căn phòng, Hạ Tử Du khoan khoái ngồi dậy vươn vai một cái với ánh sáng

mặt trời sáng rực đang chiếu rọi vào trong phòng, sau đó xuống giường,

trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự thỏa mãn cùng vui vẻ với cuộc sống

hôm nay.



Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Hạ Tử Du đi xuống tầng một.



Vốn dĩ cô muốn dậy sớm một chút để được ở cùng Liễu Nhiên, nhưng không ngờ

lại nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa đến công ty mà đang ở trong phòng

ăn.



Thấy Liễu Nhiên không có trong phòng khách, nghĩ đến chuyện

tối hôm qua, Hạ Tử Du nhón gót chân dè dặt quay người chuẩn bị chuồn đi.



Đàm Dịch Khiêm rất nhàn nhã mà cắt thức ăn trong đĩa, giọng nói đầy truyền cảm hờ hững cất lên, "Mới sáng sớm, em muốn đi đâu?"



Cả người Hạ Tử Du cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.



"Tới đây ăn sáng đi!"



Nghe giọng nói của anh thì hình như không có ‘nguy hiểm’ gì nhiều. Hạ Tử Du

lấy hết can đảm xoay người lại, trên mặt nở rộ tươi cười, "Dạ, chào buổi sáng."



Người giúp việc trong phòng ăn đi tới bên cạnh Hạ Tử Du,

cẩn thận đỡ cô, nói, "Cô chủ, vừa sáng sớm cậu chủ đã dậy rồi, hôm nay

cô Ngôn Tư đi học cũng là do cậu chủ tự mình đưa đấy ạ.... Cậu chủ còn

dặn tôi chuẩn bị một bữa sáng ngon miệng cho cô, chắc chắn sẽ phù hợp

với khẩu vị của cô!"



Hạ Tử Du chậm chạp ngồi vào chỗ đối diện với Đàm Dịch Khiêm, len lén ngước mắt liếc nhìn anh.



Có vẻ như.... Hình như.... Sắc mặt của anh xem ra đều rất bình thường.



Trong lòng Hạ Tử Du cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy anh căn dặn người giúp việc

chuẩn bị bữa sáng của phụ nữ có thai cho cô, cô hơi xấu hổ nói, "À,

chuyện buổi tối hôm qua.... Thật sự thì em không cố ý đâu, lúc đó em mới chợt nhớ ra, anh không giận em chứ?"



Quả thực đúng là cô không có cố ý, mà là cô cố tình.



Đàm Dịch Khiêm buông dụng cụ ăn trong tay xuống, gương mặt điển trai cực kỳ dịu dàng, giọng vô cùng ấm áp nói, "Bà xã, sao anh nỡ giận em được

chứ?"



Hạ Tử Du nói rất nghiêm túc, "Em nhận thấy viện trưởng làm như vậy là đúng, chúng ta nên vì con mà suy nghĩ chứ!"



Đàm Dịch Khiêm rất có hứng thú nhìn Hạ Tử Du đang bày ra cái vẻ mặt vô tội

trước mặt anh, bỗng nhiên, anh nhẹ giọng gọi cô, "Qua đây đi."



Hạ Tử Du lập tức đề cao cảnh giác, "Dạ?"



Đúng lúc này Đàm Dịch Khiêm phất tay ra hiệu cho mọi người giúp vệc trong phòng ăn lui ra ngoài.



Hạ Tử Du bỗng nhiên cảm thấy được nguy hiểm đang tới, cô bám lấy cái ghế, sợ hãi hỏi anh, "Anh.... Anh muốn làm gì?"



Giọng Đàm Dịch Khiêm khàn khàn êm ái nói, "Hôm nay công ty có rất nhiều

chuyện cần xử lý, có thể là anh sẽ về muộn hơn bình thường, em đến đây

cho anh ôm em một lát."



"À, vậy thì anh nhanh đến công ty đi!"



Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, "Sợ anh sẽ trả thù em vì chuyện tối qua?"



Hạ Tử Du lập tức nở một nụ cười nịnh nọt lấy lòng, "Đâu có.... Anh đã nói là không giận em rồi mà."



"Vậy sao còn chưa đến đây?"



"Được.... Được rồi!"



Trong lòng Hạ Tử Du do dự chốc lát, nhưng nghĩ đến ở đây là phòng ăn, trước mặt mọi người, anh dám làm gì với cô cơ chứ....



Hít một hơi thật sâu, cô từ từ bước đến chỗ của Dịch Khiêm.



Thế nhưng cô còn chưa đến gần anh, anh đã vươn tay ra kéo nhẹ ôm chặt cô vào trong ngực, tiện thể đặt cô ngồi luôn lên đùi mình.



Ngã vào ngực anh, Cô Hạ thấp giọng, có ý tốt mà nhắc nhở, "Nè.... Đây là phòng ăn mà, có rất nhiều người đang nhìn đó!"



Ôm hai chân mảnh khảnh của cô, anh để cô dựa vào ngực anh, đầu tiên nhẹ

nhàng hôn lên đôi môi cô, sau đó dùng giọng mệ hoặc chết người nói,

"Mình là vợ chồng, cho dù có ôm ôm ấp ấp, sợ gì người khác nói chứ?"



Giờ phút này Hạ Tử Du cảm giác được rất rõ ràng là có gì đó không ổn....



Người đàn ông này....Có thật là anh không giận cô vì chuyện hôm qua không đây?



Mặt Hạ Tử Du nhăn nhó giả vờ ra vẻ khó xử, "Ba mẹ anh lúc nào cũng có thể

vào phòng ăn, nếu bị nhìn thấy, sau này em còn mặt mũi nào để gặp hai

người nữa đây?"



Đàm Dịch Khiêm rất tốt bụng đề nghị, "Hay là thế này, anh đổi sang chỗ khác ôm em?"



Hạ Tử Du vội vàng viện cớ, "Hả, bây giờ anh chuẩn bị đến đến công ty mà!"



Đàm Dịch Khiêm nhếch mép cười, "Sẽ không ai dám nói anh đến muộn."



Hạ Tử Du lập tức nhíu mày, "Anh lừa em, anh nói anh chỉ ôm em một chút

thôi, bây giờ lại muốn...." Hiểu rõ mục đích của anh, cô xấu hổ không

thể nói tiếp.



Đàm Dịch Khiêm cúi đầu, hơi thở phả lên chóp mũi cô, mờ ám nói, "Lại muốn như thế nào?"



Hạ Tử Du vừa thẹn vừa cáu, giãy dụa trong ngực anh, "Em không thèm nói

chuyện với anh nữa, cả ngày trong đầu anh toàn là những thứ không nghiêm chỉnh."




"Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm...."



Đàm Dịch Khiêm trở mình xoay người lại, đang ngủ rất ngon nhưng vẫn ôm chặt vợ yêu lúc này không ngoan ngoãn vào trong lòng, ậm ờ nói, “Bà xã, sao

vậy?"



Hạ Tử Du vỗ vỗ bàn tay Đàm Dịch Khiêm đang để ở giữa eo cô, "Bỏ tay của anh xuống cho em!"



Đàm Dịch Khiêm mơ hồ nói nhưng không chịu buông ra.



"Mau bỏ ra đi, em muốn về phòng em.....Trời sắp sáng rồi, đến lúc mẹ anh

nhìn thấy em trong phòng anh, em thật chẳng còn mặt mũi nào mà để gặp ai nữa đó...."



"Không sao...."



Hạ Tử Du vung tay đấm vào người anh, "Anh đương nhiên là không sao rồi, thật là đáng ghét!!"



Có lẽ do tối hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực, Đàm Dịch Khiêm lại lần nữa chìm vào giấc ngủ thật say.



"Nè...."



Hạ Tử Du dùng sức muốn bỏ cái tay nặng như sắt của anh ra, nhưng cuối cùng chỉ phí công vô ích.



....



Kết quả, Hạ Tử Du cứ như thế bị anh ôm ngủ cho đến khi trời sáng choang.



Đến lúc Hạ Tử Du tỉnh lại thì Đàm Dịch Khiêm đang rất phấn chấn tinh thần quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.



Hạ Tử Du quấn chăn ngồi dậy, giận dữ trừng mắt nhìn anh, "Đàm Dịch Khiêm!!"



Đàm Dịch Khiêm rút một chiếc áo sơ mi tây trang trong tủ quần áo ra, thay

đồ ở ngay trước mặt Hạ Tử Du, sau đó áo mũ chỉnh tề đi tới đứng cạnh

giường, dịu dàng nói, "Thế nào?"



Hạ Tử Du chụp lấy cái gối ở phía sau giơ lên đập một phát vào hình tượng hoàn mỹ của anh....



Đúng thật là may mắn trong may mắn, lúc Hạ Tử Du đi theo Đàm Dịch Khiêm xuống lầu, ông bà Đàm vẫn chưa có dậy.



Hạ Tử Du vỗ vỗ ngực, không khỏi thờ phào nhẹ nhõm....



Đàm Dịch Khiêm ôm eo cô, quỷ quái lên tiếng trêu cô, "Em yên tâm, “thu tiền của người ắt phải giúp người giải trừ tai họa”, anh sẽ bàn bạc với mẹ

anh về chuyện mấy con cái, anh cũng không nỡ nhìn thấy vợ yêu của anh

biến thành heo mẹ đâu...."



Hạ Tử Du quay mặt đi, "Hứ!"



Đàm Dịch Khiêm hôn lên gò má đang phồng ra vì tức giận của cô, trước khi

xoay người đi vẫn không quên dặn cô, "Tối nay không cần đợi cửa, anh sẽ

tranh thủ về sớm hơn...."



"Anh...."



Trên đời này đúng thật là có kiểu người vô lại, còn là vô lại có đẳng cấp như thế nữa chứ!



....



Đàm Dịch Khiêm mới vừa bước chân đi xong thì bà Đàm đưa Liễu Nhiên đến trường học cũng vừa về tới.



Nhìn thấy Hạ Tử Du đang đứng trong phòng khách bà Đàm từ ái nói, "Tiểu Du, sao con dậy sớm thế?"



"Dạ, tại con dậy rồi nên không ngủ lại được nữa."



Bà Đàm đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa, thuận miệng hỏi, "Tối hôm qua Dịch Khiêm có ổn không?"



Sắc mặt Hạ Tử Du bỗng trở nên ngượng ngùng, vội vàng ngó sang hướng khác

nhanh nhẹn trả lời, "Dạ.... Anh ấy uống rượu cũng rất khá, giờ cũng đã

dến công ty rồi ạ." Tối hôm qua đương nhiên anh rất ổn rồi, ổn đến mức

không thể ổn hơn được nữa!



Bà Đàm mỉm cười, "Đi ăn sáng với mẹ đi!"



"Dạ."



Mẹ chồng con dâu hai người đang đi đến phòng ăn, đúng lúc này một người giúp việc đi tới trước mặt bà Đàm.



"Bà chủ, chị Dư tới ạ."



Bà Đàm nghi ngờ, "Không phải Dư Mẫn đã sang Canada định cư rồi sao?"



Bà Đàm vừa dứt lời, chị Dư cũng đang bước vào phòng khách biệt thự.



Nhìn thấy chị Dư, cả người Hạ Tử Du đang được bà Đàm dắt đi không hiểu sao hơi run lên.



Chị Dư cung kính đi tới trước mặt bà Đàm, "Bà chủ."



Bà Đàm trên mặt hiện lên sự vui vẻ, "Dư Mẫn, cô vẫn chưa đi sao?"



Chị Dư ngước mắt liếc nhìn sang Hạ Tử Du, khách sáo lên tiếng chào hỏi, "Bà tổng giám đốc."



Hạ Tử Du mỉm cười nhẹ



Bà Đàm hỏi, "Sớm thế này đã đến tìm tôi, có chuyện gì sao?"



Chị Dư nhìn bà Đàm, trong lời nói mang theo sự khẩn cần, "Bà chủ, tôi tới là muốn cầu xin bà giúp dùm một chuyện."



Bà Đàm nghi ngờ hỏi, "Chuyện gì?"



Chị Dư chậm rãi nói, "Cô Đan bị xử hai năm tù.... Tôi hy vọng bà có thể

giúp cô Đan nói với tổng giám đốc vài lời, có tổng giám đốc nói giúp cô

Đan sẽ không bị xử nặng như thế."