Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 344 : Vợ yêu là dành để dỗ ngọt
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Bốn tháng sau.
"Mẹ, chúng ta đi thăm bà ngoại thật sao ạ?"
Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên đi thẳng một lèo ra khỏi nhà họ Đàm, "Ừ."
"Chúng ta không đợi ba hả mẹ?"
Hạ Tử Du sa sầm bực tức nói, "Không cần!"
Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi, "Có phải ba lại chọc giận mẹ hay không?”
Lửa giận trong bụng Hạ Tử Du lại bốc lên, "Ngôn Ngôn, con nói công bằng cho mẹ nghe xem....Hai ngày trước ba nuôi con phải đính hôn, mẹ bảo ba con
đưa mẹ đến Riyadh, nhưng ba con không đồng ý lại còn dám trốn tránh mẹ,
càng đáng ghét hơn nữa là tối hôm qua rất khuya mới về nhà…Mẹ cũng đâu
có yêu cầu gì quá đáng đâu chứ, chẳng qua mẹ nghĩ là do trước kia ba
nuôi con rất quan tâm đến hai mẹ con chúng ta, ngày đính hôn của ba nuôi con chúng ta đương nhiên phải đến dự chứ!"
Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ, cái này là ba không đúng rồi, lâu lắm rồi con cũng không có được gặp ba nuôi á…"
Có được sự đồng tình của con gái, Hạ Tử Du càng thêm tức nghẹn, "Bởi vậy,
ba con bây giờ càng ngày càng không biết nghe lời, mẹ không muốn gặp ba
con nữa!"
Liễu Nhiên hỏi, "Mẹ, chúng ta không mang theo KK và ViVi về thăm bà ngoại hả mẹ?"
Hạ Tử Du nổi giận nói, "Không dẫn theo bọn chúng đi đâu hết….Ngày đều mẹ
cũng đều ở nhà chăm lo cho ba đứa tụi con, còn ba con thì chẳng làm cái
gì cả, lại còn hạn chế sự tự do của mẹ, chọc giận mẹ....Bây giờ mẹ sẽ để hai em con ở nhà, để xem một mình ba con xử lý thế nào!!"
Thật
ra thì cô chịu để hai đứa ở nhà như thế là bởi cô đã nói trước với mẹ
chồng rồi, mẹ chồng cô sẽ chăm sóc hai đứa bé, nhưng cô cũng đã căn dặn
mẹ chồng nếu mấy đứa mà cứ la khóc hay có đi tiểu tiện gì thì cứ gọi Đàm Dịch Khiêm về xử lý, để cho anh biết sự buồn bực phiền não mỗi ngày khi ở nhà của cô.
Liễu Nhiên ngây thơ nói, "Nhưng mà ba đâu có biết chăm sóc cho em trai đâu?"
Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên chiu vào trong xe riêng đã đỗ trước cổng, tức giận
nói, "Không thể làm được vậy thì đúng rồi, như thế thì ba con mới biết
nỗi khổ của mẹ."
Liễu Nhiên ồh lên một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sau đó Hạ Tử Du liền dặn chú tài xế, "Chú Chung, đến biệt thự mẹ cháu đi ạ."
"Vâng, cô chủ."
Tài xế mới vừa nổ máy, ai ngờ hai vệ sĩ cao lớn đã chặn trước đầu xe.
không muốn chủ động gọi điện thoại cho anh cho nên cuối cùng cô chỉ có
thể ôm chăn ngồi ở đầu giường…..Đến khi anh về nhà thì, trông thấy cô đã ngủ thiếp đi, vốn đang rón ra rón rén muốn xóa bỏ dấu vết mà bò lên
giường ôm cô, tối hôm qua suýt tí nữa thì cô đã đạp anh bay xuống dưới
giường rồi.....
Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng dỗ dành, "Được rồi bà xã à, xin e bớt giận đi mà, đều là lỗi của anh cả được chưa...."
Hạ Tử Du quay lưng đi không thèm nhìn anh nữa, "Em không có rảnh để giận dỗi với anh đâu!!"
Rõ ràng môi đã vểnh lên thế kia mà vẫn còn cứng miệng nói không giận, Đàm
Dịch Khiêm cười nói, "Anh biết bà xã anh là người rất rộng lượng, chắc
là sẽ không có tức giận vô cớ đâu ha."
"Anh đừng có nói mấy lời
nịnh nọt đó với em, em không thèm giận anh là anh không đáng cho em
giận! Sáng nay không phải anh có rất nhiều cuộc họp sao? Anh mau quay về công ty đi, đừng làm phiền em nữa….À, phải rồi, sắp tới đây anh cũng
đừng đến làm phiền em, em quyết định dọn đến ở chung với mẹ luôn rồi!!"
Đàm Dịch Khiêm vừa mới nghe thấy Hạ Tử Du nói như thế sắc mặt liền thay
đổi, anh lập tức đi tới trước mặt Hạ Tử Du, gương mặt điển trai khôi
phục lại với vẻ lạnh lùng ngang ngược vốn có, "Anh không đồng ý!"
Hạ Tử Du không chịu yếu thế nói, "Anh không có quyền quản lý em."
Đàm Dịch Khiêm nheo lại mắt nhìn chằm chằm vợ yêu nói, "Sao em nỡ nhẫn tâm mà bỏ lại hai con ở nhà chứ?"
Hạ Tử Du hoàn toàn không băn khoăn nói, "Em biết chắc là mẹ sẽ lo tốt cho bọn chúng."
Giọng Đàm Dịch Khiêm chợt lạnh lại, "Vậy em nỡ nhẫn tâm bỏ anh ở nhà một mình sao?"
Hạ Tử Du căm giận bất bình nói, "Em còn nhớ rất rõ ông chủ lớn như anh mấy ngày qua bận đến mức đâu có thời gian mà quan tâm đến em...."
Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang biện bạch, "Bà xã ơi, oan cho anh quá, tối nào
anh cũng đều cố gắng gia tăng tình cảm vợ chồng của chúng ta mà...."
"Anh…..Anh…." Mặt Hạ Tử Du lập tức đỏ đến tận mang tai, "không biết xấu hổ, vô lại!"
Đã từng gặp nhiều kẻ vô lại nhưng chưa bao giờ thấy ai mà vô lại đến mức này.....
Lấy tối hôm qua là ví dụ điển hình nhất, rõ ràng là cô đang giận anh, thế
mà anh lại không thèm dỗ dành cô, ôm cô cũng không an phận còn dám cởi
quần áo cô...
Kết quả cuối cùng là cô còn chưa nói được câu
nào, thì đã mệt mỏi đến mức ngủ một giấc luôn đến sáng, đến khi cô tỉnh
lại thì anh đã nghênh ngang đi làm rồi, cho nên hôm nay cô mới tức đến
mức bỏ nhà ra đi."