Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 357 : Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (2)
Ngày đăng: 18:17 19/04/20
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là kế hoạch mà thôi đương nhiên lúc thực hiện luôn có sự chuyển hướng.
Cũng giống như bây giờ, Đàm Dịch Khiêm mặt lạnh đứng dậy đi ra đóng cửa
phòng làm việc lại, lúc Hạ Tử Du cho rằng Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị mắng
cô một trận thì Đàm Dịch Khiêm lại tóm lấy eo cô ôm chặt lấy cô từ đằng
sau.
Cả người Hạ Tử Du cứng lại, có hơi không hiểu rõ tình hình
cho lắm, ngây người nói, "Ôi... Ông xã...." Trời ạ, anh không hề có
chút tức giận nào sao?
Đàm Dịch Khiêm cúi đầu tì lên vai Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Em yêu à, hôm nay đi mua sắm có vui không?"
Hạ Tử Du sững sờ gật gật đầu.
Đàm Dịch Khiêm cưng chiều hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Hôm nay em thể hiện rất tốt."
Thể hiện rất tốt?
Hạ Tử Du bắt đầu cảm thấy hơi mờ mịt rồi, cô hỏi, "Ủa, ông xã, anh không cảm thấy hôm nay em xài tiền rất phung phí à?"
Thật ra thì hôm nay cô mua nhiều thứ thế cũng chỉ là muốn tiêu bớt tiền của
anh, đương nhiên hôm nay cô cũng không mua vớ vẩn lung tung, những thứ
quần áo và trang sức kia có rất nhiều thứ thích hợp với mẹ anh và Đàm
Tâm, cô chuẩn bị quậy với Đàm Khiêm xong sẽ đem mấy thứ này về cho hai
người phụ nữ ở nhà.
Đàm Dịch Khiêm dường như rất hài lòng, giọng
nói khàn khàn phả lên vành tai cô, "Bà xã tiêu tiền của ông xã là việc
đương nhiên thôi mà."
Hạ Tử Du ngẩn ra, "Nhưng mà hôm nay em mua
đồ lung tung như thế, nếu như cứ theo đà này, tiền của anh đều bị em
tiêu phí hết mất."
Đàm Dịch Khiêm cười nói, "Cô gái ngốc nghếch này, em tiêu như thế mới đúng chứ, nhờ vậy anh mới lại có thể kiếm tiền vì em...."
Nhưng mà tiền của anh thì chắc cả đời này cô tiêu cũng không hết....
Nghe những lời này của Đàm Dịch Khiêm trong lòng cô ngọt ngào như được rót
mật, nhưng khi cô cười tủm tỉm cô mới phát hiện ra mục đích mà cô đi ra
ngoài càn quét nọ đã vứt lên chín tầng mây rồi, cô muốn ở trước mặt anh
hung hăng một trận đề hòa được với anh một ván, làm sao bây giờ lại quên hết thế này?
Nghĩ tới đây, Hạ Tử Du không thể không tiếp tục
nhắc đến ‘việc ác’ mà hôm nay cô ra ngoài mua đồ kia trước mặt Đàm Dịch
Khiêm lần nữa, cô nói, "Ông xã, em đột nhiên lại phát hiện ra mấy bộ
quần áo vừa mới rồi chẳng đẹp tí nào cả....."
"Không đẹp thì bỏ đi, không cần tiếc."
"À? Nhưng mà đều rất đắt đó!"
"Quần áo mà thôi, vợ yêu của anh vui là được!"
Bây giờ trong lòng cô thực sự là quá buồn bực rồi đấy nhé, ây da, đây là
lần đầu tiên cô muốn dậy dỗ người nào đó mà sao lại khó thế?
Tại sao cô mua đồ lung tung mà anh chẳng giận tí nào?
Trong lòng Hạ Tử Du lại nghĩ ra một kế, cố ý nói, "Ông xã, thì ra là anh
Cô đang chuẩn bị đi vào phòng tắm để tẩy sạch mùi nước hoa cũ trên người,
thử xịt lại mùi hương này xem thế nào, nhưng không ngờ lúc đang hớn hở
đi vào phòng tắm thì lại đụng phải một bức tường thịt.
Ầm.....
Đàm Tâm che cái mũi bị đau, ngước mắt lườm cái bóng dáng cao lớn vừa mới tắm xong bước ra khỏi phòng tắm.
"Quý Kình Phàm, ai cho phép anh vào phòng tôi?”
Quý Kình Phàm chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm ở nửa người dưới, phong thái ung dung nhìn người phụ nữ bé nhỏ trước mặt, "‘Bà xã’ à, em đừng có
quên đây cũng là phòng của tôi."
Đàm Tâm lườm anh, "Tôi đã nói với anh rồi, lúc tôi không có trong phòng thì anh không được phép vào đây!!"
Quý Kình Phàm dựa người trên khung cửa nói, "Bây giờ thì em đang ở đây rồi đấy thôi."
"Anh thật già mồm át lẽ phải."
"Là em làm người khác khó chịu thì có, em thừa biết tôi có thói quen tắm
ban ngày, tôi không tắm ở trong phòng của em thì đi đâu tắm hả? Chẳng lẽ muốn tôi tắm rửa trong phòng khách, ngộ nhỡ bị tôi bị ‘ba mẹ vợ’ nhìn
thấy thì thế nào?"
Trong lúc vô tình cô chợt nhìn thấy bờ ngực
săn chắc vẫn còn đang nhỏ nước trước mặt, Đàm Tâm vội quay lưng lại mặt
đỏ bừng nói, "Anh....Anh mau mặc quần áo vào tử tế cho tôi trước đã!!"
Quý Kình Phàm đi đến bên cạnh Đàm Tâm, nhìn gương mặt đỏ hồng của cô anh cười cười nói, "Xấu hổ hả?"
Đàm Tâm tức giận nói, "Đồ biến thái!!"
Quý Kình Phàm bật ra tiếng cười nhẹ.
Lúc này Đàm Tâm mới nhớ đến hộp nước hoa mà cô đánh rơi trong lúc vô tình
đâm sầm vào anh, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, "Anh tránh ra coi!"
Phát hiện ra cái hộp nước hoa rơi trên mặt đất, Đàm Tâm đang muốn cúi người
nhặt lên nhưng không ngờ bị Quý Kình Phàm nhặt lên trước.
Đàm Tâm quát lên, "Anh trả nó lại cho tôi!"
Quý Kình Phàm cầm cái hộp nước hoa lên nhìn ngó một lát.
Anh vốn chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua, không ngờ lại nhìn thấy mấy dòng chữ
chú thích trên vỏ hộp. Phải biết, Quý Kình Phàm là cán bộ ngoại giao cao cấp, anh biết rất nhiều các ngôn ngữ khác nhau, phiên dịch tiếng Pháp
đối với anh vốn dễ dàng như trở bàn tay.....
Nhìn thấy chú thích trên vỏ hộp nước hoa, Quý Kình Phàm híp mắt lại nhìn Đàm Tâm một lúc
lâu, sau đó hỏi, "Cái này…..Là nước hoa của em?"
Đàm Tâm giật lại hộp nước hoa trên tay Quý Kình Phàm nói, "Phải thì sao, có liên quan gì tới anh!"
Quý Kình Phàm nhếch nhếch khóe môi nói, "Không có."
Đàm Tâm vừa nói xong liền bước vào phòng tắm đóng sập cửa phòng lại một cái rầm.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại trước mặt, khóe miệng Quý Kình Phàm càng
nhếch cong hơn, bắt đầu tò mò không biết tối nay khi cả hai cùng giường
không cùng gối sẽ xảy ra chuyện gì.....