Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 363 : Ăn sạch em không phải là vấn đề (2)

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


Hai người đàn ông nào đó làm gì có gan giận hai người phụ nữ của mình đến

sáng cơ chứ, vì vậy trời vừa mới hừng sáng, hai người đàn ông này quyết

định quẳng sĩ diện quay trở về phòng....



Điều đáng tiếc đó chính là, cả hai cái cửa phòng đều đóng chặt, hai người đàn ông đều vấp phải trắc trở.



Kết quả cuối cùng, hai người đàn ông này không thể làm gì khác hơn đành

ngồi trên sofa dưới tầng một chán nản xem tin tức buổi sáng.



Thời gian từ từ trôi qua, rốt cuộc cũng cầm cự được đến lúc ăn sáng....



Đúng là nhà họ Đàm đều coi bữa sáng là bữa ăn quan trọng, hai người phụ nữ

bình thường cũng sẽ tôn trọng ông bà Đàm mà đều xuống ăn sáng.



Đàm Tâm đi đầu xuống phòng ăn, nhưng mà ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến Quý Kình Phàm, đi thẳng một mạch vào phòng ăn giúp bà

Đàm.



Quý Kình Phàm đứng dậy từ trên ghế lại chán nản ngồi phịch xuống.



Ngay sau đó chính là Hạ Tử Du đang bế Liễu Nhiên đi từ lầu hai xuống....



Tổng giám đốc Đàm từ trước đến nay đã quen thói tự cao kiêu ngạo, nhìn thấy

vợ yêu trong lòng cũng có mấy phần kích động muốn lao đến ôm lấy cô,

nhưng nghĩ tới tối hôm qua cô vợ nhỏ của mình không thèm cho anh một cái giải thích hợp lý, vì thế anh cứ giả vờ thong thả nhìn xem cô vợ nhỏ

của anh đang muốn giở trò gì.



Nhà họ Đàm bắt đầu ngồi vào chỗ của mình trên bàn ăn....



Bà Đàm hiền từ cười hỏi, "Dịch Khiêm, Kình Phàm sao hôm nay tụi con dậy sớm thế, có chuyện gì hay sao?"



Hai người phụ nữ bé nhỏ rất ăn ý đều cúi đầu dùng cơm.



Quý Kình Phàm ôm lấy bả vai Đàm Tâm cười trả lời, "không có gì ạ, chẳng qua là vì hôm qua bị con mèo hoang cào một cái, hôm nay liền dậy sớm một

chút để bắt con mèo đó lại."



Ông Đàm sợ hết hồn, "Nơi này lại có

mèo hoang sao, thật là thế thì sai người đi xem thế nào, nếu mà dọa mấy

đứa tẻ trong nhà sợ thì cũng không hay."



Quý Kình Phàm cười nói,

"Không cần, ba mẹ, chỉ là một còn mèo hoang đáng yêu thôi, không có lực

sát thương gì lớn, hơn nữa sớm muộn gì con cũng sẽ tóm được thôi à." Vừa nói không quên liếc nhìn Đàm Tâm một cái.



Ở dưới gầm bàn Đàm Tâp hung hăng đạp lên chân của Quý Kình Phàm một cái thật mạnh.



Quý Kình Phàm bị đau không kiềm được bật lên tiếng rên.....



Bà Đàm nói, "Nếu như là một con mèo đáng yêu, vậy thì chắc không phải là

mèo hoang đâu, dù sao khu nhà cao cấp này không phải là khu mèo hoang

có thể chạy lung tung được.....Mẹ nghĩ chỉ có thế là mèo nhà ai đó đi

lạc mà thôi, để cho yên tâm lát nữa để mẹ bảo người trong nhà đi tìm xem sao."



Lông mi của Quý Kình Phàm nhăn xoắn lại, đau đến đến mức không dám lên tiếng mà chỉ gật đầu.


Bà Đàm đi ra cũng không quên đóng lại cửa phòng dùm hai người.



Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Tử Du đang đứng trước cửa, trầm giọng nói, "Lại đây!"



Hạ Tử Du bước từ từ rề rề từng bước đi về phía Đàm Dịch Khiêm, yếu ớt gọi, "Ông xã...."



Đàm Dịch Khiêm vốn dĩ muốn đánh cho cái mông nhỏ của cô nở hoa thì mới

thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thì không nhịn được yêu thương, giọng nói bỗng chuyển sang dịu dàng, "Nói, hai ngày nay

giận dỗi gì với anh?"



"Em có dỗi gì đâu...."



"Em còn dám

nói!!" Nếu như ban ngày không để ý tới anh, buối tối không để cho anh

ôm mà còn bảo là không dỗi, thế thì bọn họ làm vợ chồng thế này chẳng

phải là vợ chồng nữa rồi.



Hạ Tử Du cụp mắt xuống, "Ai bảo anh vui vẻ sung sướng đến thế khi mà Robert vừa rời đi chứ....Sau này cũng rất

khó có cơ hội anh ấy sẽ quay lại Los Angeles được nữa, anh lại còn không tiễn anh ấy....."



Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Em làm mình làm mẫy với anh là vì cậu ta?"



Hạ Tử Du im lặng.



"Lúc nãy còn dám nói chuyện với cậu ta lâu như thế?"



"Lâu gì chứ, mới chỉ có nửa tiếng thôi mà.....Trong nửa tiếng đó, em chỉ

hỏi anh ấy tình hình của bác trai và bác gái như thế nào, anh không quan tâm đến người anh em này, ít nhất thì em cũng phải quan tâm hộ anh

chứ!"



Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, "Nói vậy là em đang thay anh duy trì tình bạn à?"



Hạ Tử Du cười gượng nói, "Cũng là duy trì tình bạn của em và anh ấy mà."



Đàm Dịch Khiêm nổi sùng lên, "Hạ Tử Du, anh đã nói với em thế nào? Anh không cho phép nói chuyện với cậu ta quá mười phút mà."



Hạ Tử Du giơ tay ra chủ động ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, nở một nụ cười thật tươi nói, "Đừng giận em mà...."



Đàm Dịch Khiêm đâu có đơn giản chỉ có một cái ôm của Hạ Tử Du là có thể dỗ được.



Lúc này Hạ Tử Du lại chủ động hôn Đàm Dịch Khiêm....



Một làn hương xộc vào mũi, Đàm Dịch Khiêm vừa nghe thấy tinh thần liền trở

nên phấn chấn, "Bà.... Bà xã....." Anh cảm thấy không thể tin nổi.



Hạ Tử Du buông Đàm Dịch Khiêm ra, nhìn tới giường, ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Dịch Khiêm.



Giây tiếp theo, Đàm Dịch Khiêm cúi người nhấc bổng Hạ Tử Du lên.....



Chết tiệt thật, thế mà cô lại còn biết dùng chiêu xịt mùi nươc hoa này!!!