Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 370 : Một năm bế hai đứa

Ngày đăng: 18:17 19/04/20


"Quý Kình Phàm anh mau cút đi cho tôi...."



Đàm Tâm dùng cả tay lẫn chân để phản kháng.



Quý Kình Phàm đương nhiên là không phải thật sự muốn xâm phạm Đàm Tâm, cho

nên khi anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đàm Tâm đã chuyển thành

trắng bệch, anh ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, trầm giọng nói, "Quý

Kình Phàm tôi trong giới xã hội coi như cũng có chút mặt mũi, bà xã, tại sao em lại có thể nói ra một cách vô trách nhiệm như thế chứ, em có còn để cho tôi chút mặt mũi nào đặt chân trong đám đàn ông không?"



Đàm Tâm nhân lúc Quý Kình Phàm đang buông lỏng đẩy mạnh anh ra, đi như chạy ra khỏi phòng.



Không biết làm thế nào mà Quý Kình Phàm đã nhanh hơn cô một bước đứng chặn trước cửa phòng, tóm lấy cánh tay cô.



Đàm Tâm bị dọa thái quá, đôi môi trắng bệch sợ hãi thốt lên, "Anh.... Anh.... Anh...."



Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm vào lòng, hơi thở lành lạnh của anh phả lên chóp

mũi cô, "Em nói xem, anh gặp phải sự nghi ngờ lớn như thế, em phải làm

gì để bồi thường anh đây? Hử?"



Đàm Tâm cắn môi, "Ai biết được là anh sẽ để ý đến thế cơ chứ!"



Quý Kình Phàm rít lên nói, "Bất kỳ một người đàn ông nào trên phương diện

này đều không hề xem nhẹ, em xem cái tên tổng giám đốc Đàm đang đắc ý

mặt vênh lên tận trời kia thì biết!!"



Đàm Tâm bị giọng nói cao

vút của Quý Kình Phàm làm cho chột dạ, cô ngập ngừng nói, "Hiện tại cũng đã đăng báo rồi, cho dù tôi có muốn sửa lại lời của mình cũng đâu được

đâu!"



Hai mắt Quý Kình Phàm lóe sáng, "Không, em có thể bồi thường được cho anh....."



Đàm Tâm yếu ớt ngước mắt nhìn lại vào đôi mắt đen kín kẽ của anh, dù hoẳng sợ nhưng vẫn nói, "Thế nào... Bồi thường thế nào?"



"Em nói với người bên ngoài là từ khi chúng ta kết hôn đến bây giờ chỉ có

một lần sinh hoạt vợ chồng, cái này vốn dĩ là giả, nhưng nếu như em đồng ý để giả biến thành thật, thì tôi sẽ rộng lượng mà bỏ qua, chuyện hôm

nay cũng coi như xong!" Nếu như có bồi thường thật sự, cái lần tổn thất

danh dự này cũng đáng giá.



Đàm Tâm nghe xong sắc mặt đỏ bừng,

giãy dụa hai tay đang bị anh giam giữ, khó chịu mà nói, "Anh đừng có mà

mơ, anh đúng là cái đồ lưu manh, cuồng háo sắc!!"



Để tránh làm

tổn thương đến Đàm Tâm đang giãy dụa, Quý Kình Phàm buông cô ra, đổi lại dùng tay ôm cả người của cô vào trong ngực mình, để cho hơi thở mình

phả lên bờ môi cô, nói giọng rất nhỏ, "Hóa ra em tình nguyện cho cả

thiên hạ này biết tôi lưu manh với em!!" Ít nhất cái này đối với sự

kiêu ngạo của đàn ông thì không có chút tổn thất về danh dự nào.



Bàn tay của Quý Kình Phàm dán lên sống lưng của Đàm Tâm, nhiệt độ nóng ấm

truyền đến từ lòng bàn tay của anh lại khiến cho cả người Đàm Tâm cũng
tinh lực dồi dào sẽ tốt hơn.... Như vậy đi, để lúc nào đó mẹ gọi bác sĩ

ngoại khoa trong nhà đến xem cho con nhé."



Gặp bác sĩ?



Đàm Tâm vẫn không hiểu.



Gương mặt điển trai của Quý Kình Phàm lập tức xanh mét, anh khó khăn nói, "Mẹ à, lo lắng của mẹ con khẳng định là tuyệt đối dư thừa, sức khỏe của con tuyệt đối không có vấn đề gì cả."



Đàm Tâm rốt cuộc cũng hiểu ra, vừa đỏ mặt cũng đồng thời cô kéo nhẹ tay mẹ, "Mẹ, mẹ đừng có bao đồng thế mà...."



Bà Đàm nghiêm túc nói, "Nhưng cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của

con đấy, con và Quý Kình Phàm không thể coi thường chuyện này được."



"Ơ...." Đàm Tâm lại ngậm miệng một lần nữa.



Quý Kình Phàm tiếp lời, "Mẹ à, thật ra thì mấy cái chuyện trên báo kia hoàn toàn là do Đàm Tâm giận dỗi con nói lung tung mà thôi, con và cô ấy

không có như thế được đâu...."



Bà Đàm nhìn về phía Đàm Tâm, hỏi, "Là giận dỗi mà nói lung tung thật à?"



Đàm Tâm vội vàng gật đầu phụ họa, "Đúng, đúng đấy ạ, sự thật không phải như trên báo chí nói đâu."



Bà Đàm là một người khôn khéo, đã nhìn ra trong mắt của Đàm Tâm có mấy

phần bối rối, bà nhìn về phía con rể, "Kình Phàm, Tâm nó nói mẹ không

tin đâu, con nói thật mẹ nghe thử xem."



Quý Kình Phàm bình tĩnh

tự nhiên nói ra, "Mấy hôm trước con nói chuyện muốn có con với cô ấy, cô ấy nói bây giờ vẫn chưa muốn, mà con lại cảm thấy con và cô ấy cũng

không còn trẻ nữa nên cần phải có con rồi, cô ấy nghe thế thì không vui, thế nên giận dỗi với con...."



Nghe Quý Kình Phàm giải thích

xong, bà Đàm liền cười cười nói, "Nếu như là vậy, vậy thì mẹ yên tâm

rồi....Nhưng mà Tâm này, đúng là tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa

đâu, chuyện sinh con nên sớm nghĩ đến đi, đừng có nông nổi nữa!"



Khó có thể tin Quý Kình Phàm lại có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không

đập như thế, hơn nữa còn khiến cho cô bị mẹ mắng cho một trận, Đàm Tâm

lập tức dùng ánh mắt có thể giết người để lườm Quý Kình Phàm.



Dáng vẻ của Quý Kình Phàm làm như không có chuyện gì xảy ra, lại còn vô lại

bổ sung vào một câu, "Mẹ vợ à, mẹ cứ yên tâm, con và Đàm Tâm vừa mới bàn bạc xong rồi ạ, chuyện sinh con sẽ sơm thôi mà."



Đàm Tâm nghe xong sắc mặt trắng xanh.



Còn bà Đàm thì vui mừng, "Bàn bạc xong thì tốt rồi, vậy mẹ cũng có thể sớm được trông thấy cháu ngoại rồi...."



Quý Kình Phàm đưa bà Đàm ra cửa, "Mẹ cứ yên tâm ạ."